Bật lửa khò đốt cháy đời trai trẻ

      337

“Sau một thời gian đập đá, từ một thanh niên 70 kg, người Việt còn 40 kg như da bọc xương, mắt trố ra, má hóp vào, da mặt xám xịt, người lúc nào cũng lờ đờ, mệt mỏi”.

Bạn đang xem: Bật lửa khò đốt cháy đời trai trẻ


Vết trượt của anh thợ xây

Có mặt tại khu dành cho thân nhân thăm gặp học viên cai nghiện ma túy đá ở Bệnh việnTâm thầnTrung ương I, chúng tôi bắt gặp cảnh người đàn ông tay xách nách mang với vẻ bơ phờ, ngồi thẫn thờ ở hành lang. Hỏi chuyện, bác Tuấn (tên người đàn ông) cho biết, bác từ Thọ Xuân-Thanh Hóa đưa con ra đi khám.

Bác Tuấn tâm sự, tháng trước đưa con đi khám sức khỏe, các bác sĩ dự đoán Thọ-con trai bác có triệu chứng bị động kinh, máu lên não kém. Trước đó hai tháng, bác có đưa con đi Trung tâm cai nghiện nhưng các bác sĩ của bảo gia đình nên đưa vào viện xem thế nào đã. Nói chuyện một lúc với bác Tuấn thì Thọ từ phòng khám đi ra, thoạt nhìn bên ngoài Thọ vẫn bình thường, hiền lành và cũng muốn điều trị bệnh. Hỏi chuyện, Thọ chỉ cười buồn, mắt vô hồn: Lửa khò xanh đốt cháy đời trai trẻ. Bình đá đẹp hút cạn tuổi thanh xuân. Em mất tất cả vì hàng đá rồi!

*
Một thanh niên ngáo đá bị công an khống chế- Ảnh: Vnexpress

Thọ kể chuyện, năm 2012 cậu từ Thanh Hóa ra Hà Nội làm phụ hồ rồi ở chung nhà trọ với mấy anh cùng xóm, gọi là đồng hương “tối lửa tắt đèn” có nhau. Ban đầu, Thọ theo một anh đồng hương đi mua đá, lần đầu đi mua nên cả hai tỏ ra lúng túng chả biết giao dịch thế nào, cứ bảo: cho em một lít đá. Thấy khách lạ, “Bà hàng đá” nhìn chằm chằm nhưng rồi cũng mang đá ra bán. Khi Thọ quay xe ra về, bà hàng đá còn dặn nếu lần sau có mua hàng thì không được nói gì trên điện thoại, chỉ được dùng một số điện thoại và chỉ được một người gọi.

Xem thêm: Phong Cách Trang Điểm Búp Bê Cực Đáng Yêu Cho Bạn Gái Tuổi Teen

Đặc biệt, bà không quên nhấn mạnh, mật khẩu để mua đá là: chị còn vải không bán cho em 1m, 2 m. Tuyệt đối không được nói đến chữ “đá”. Thọ kể, cậu có chút sợ hãi, lo lắng khi “áp” hàng về nhà trọ. Gói hàng bên ngoài bọc bằng một lớp giấy bạc, bên trong là nhúm nhờ nhờ như phèn chua. Từng đó là một trăm nghìn. Lần lượt từng người thò đầu vào hít, phải mấy vòng mới hết cục "hàng" 100 nghìn đồng. Cảm giác lần đầu tiên chơi (hít) hàng là khó chịu, 5 thằng chơi mà 4 thằng đã phải nôn ra.... Cảm giác như kiểu hút khói gì lạ lạ mà rất đắng, chơi xong lại nôn ra… Cứ thế, ban ngày vất vả trên công trường, tối về nhà trọ mấy anh em thợ xây túm tụm lại “khò” đá (tiếng lóng của dân chơi ma túy đá). Từ một anh thợ xây chân chất, 4 tháng làm việc ở công trường Thọ bị chủ thầu đuổi vì sức khỏe kém, không làm nổi việc. Thọ oặt ẹo về quê, người ngơ ngơ ngẩn ngẩn…

Tâm sự thiếu gia “khò đá”

Qua lời giới thiệu của người anh bạn có thâm niên chơi đá lâu năm, tôi được giới thiệu với Việt, một cậu ấm hiếm hoi đã cai nghiện thành công, hiện sống tại Hà Nội.

Việt kể, dính vào mấy chất kích thích thật lạ, đã có lần một thì rất dễ có lần hai, lần ba. Dính vào loại này, lại tò mò thử nghiệm loại khác. Ban đầu Việt chỉ làm điếu cần cho vui, rồi chuyển sang kẹo, ke. Việt cho hay, dân chơi cắn kẹo nhìn rất dễ biết, mắt mở to, miệng lúc nào cũng chóp chép như nhai kẹo cao su, lòng bàn tay ra mồ hôi…

*
Ma túy đá. Ảnh internet

Để thể hiện độ chịu chơi và giàu có, cậu tự trang bị cho mình một căn 100 m2 ở khu Hoàng Mai với tường cách âm; hệ thống ánh sáng như quán bar; dàn loa “khủng” để tự bay mỗi dịp cuối tuần... Một thời gian quậy chán ở Hà Nội bị bố mẹ phát hiện, Việt vào Sài Gòn, thành lập hội “bú đá”. Muốn vào hội, mỗi thành viên phải hùn một số tiền khổng lồ, đặc biệt bố mẹ phải là quyền lực lớn và giàu có. Từ một nhóm 4 người, nhóm của Việt dần phát triển lên mấy chục thành viên. Cả nhóm thuê một căn chung cư sang trọng để ở chung. Cuộc sống đơn điệu đến mức nhàm chán. Sáng cả nhóm chụm đầu bú đá, rồi lê mình đến quán bar. Tối đi với mấy em cave.

Sau khi đập đá liên tục, lại thiếu ăn thiếu ngủ nên Việt phải nhập viện truyền dịch. Sau một thời gian đập đá, từ một thanh niên 70 kg, người Việt còn 40 kg như da bọc xương, mắt trố ra, má hóp vào, da mặt xám xịt, người lúc nào cũng lờ đờ, mệt mỏi. Bố mẹ phải bán hai mảnh đất để cứu Việt sau những ngày lô đề, chém nhau do phê thuốc.

Kết thúc buổi nói chuyện, Việt nhắn nhủ: em từng giãy giụa từng ngày, từng giờ để thoát khỏi vũng lầy của ma túy đá. Trước thằng bạn em cũng từng động viên: một thằng con trai bản lĩnh làchơi được thì bỏ được. Nhưng hiếm thanh niên nào có bản lĩnh ấy. Em đã nhắm mắt đưa chân thử một lần cho biết, rốt cuộc đã lãng phí rất nhiều thời gian vì ngọn lửa khò. Giờ nghĩ thấy hối hận quá, may còn quay đầu làm lại cuộc đời được!