Những câu chuyện về tình thầy trò

      357
Câu chuyện cảm rượu cồn nhất về tình yêu thầy trò không chỉ có có trong thời gian ngày 20/11 mà những câu chuyện cảm động này diễn ra hàng ngày, hàng giờ. Những mẩu truyện cảm rượu cồn về tình cảm thầy trò như lời tri ân công sức thầy cô giáo nhân dịp 20/11.

Bạn đang xem: Những câu chuyện về tình thầy trò


*
Câu chuyện cảm hễ nhất về cảm xúc thầy trò ngày 20/11

Một nhóm học sinh đã khiến cho giáo viên của mình bất ngờ trong một buổi phỏng vấn nho nhỏ tuổi đầy thú vị. Thầy cô được hỏi về điều mình đang có nhu cầu muốn nhất về các bước của mình, điều gì đã khiến họ theo xua sự nghiệp trồng người trong suốt hàng chục năm không thể mệt mỏi.
“Những kỳ du lịch hè dài. Share niềm đắm say của bạn”. Sâu trong thâm tâm những fan làm nghề giáo, những thầy cô đều hiểu rõ rằng nhìn thấy vây cánh trẻ trưởng thành, bự lên và thành công trong cuộc sống thường ngày mới đó là nguồn động lực vĩ đại cho các bước của mình. Họa sĩ xuất sắc để tiếng thơm bằng những bức tranh, đơn vị soạn nhạc lỗi lạc để lại đời sau những bạn dạng nhạc xuất dung nhan còn tín đồ thầy giáo, bao gồm gì đâu ngoài những học sinh thành người? “Đã có khá nhiều lứa học sinh trong trong cả bao năm trời. Quản lý lũ trẻ trên trường đã trở ngại và nhìn thấy chúng đã đạt được những thành công xuất sắc như ngày lúc này quả là vấn đề tuyệt vời”.
Với đại đa phần học sinh, các em chỉ lưu giữ ơn thầy cô lúc biết làm toán, biết nói giờ đồng hồ anh với viết trôi chảy. Thời hạn qua đi rồi trang vở cũng bạc màu. Nhưng gồm có thứ tình cảm thầy trò còn mãi trong trái tim nhiều em học sinh khi các thầy cô không những giúp những em đón mang tri thức, họ còn khiến cho các em nhận biết cuộc đời mình, nhìn ra được mình là ai trong cuộc sống đời thường này. “Đã gồm có lúc, tôi là 1 đứa trầm tính và khép mình. Thầy Mike đã từng bước một góp tôi.
Việc tôi đang làm việc tại đơn vị hát chắc 1 phần là “lỗi” của cô giáo cũ đó. Mọi khoảnh khắc chúng tôi chia sẻ bài học tập là vô giá. Thầy khiến tôi cảm giác dũng cảm, tự tín để ban đầu một thử thách mới. Tôi nghĩ trường hợp thầy không dạy dỗ tôi, lúc này tôi vẫn đang thao tác làm việc tại Starbucks”.
Nếu không tồn tại thầy cô, em mãi là đứa con trẻ nhút hèn trong lớp. Còn nếu không nhờ thầy hễ viên, em sẽ chẳng khi nào có thể đứng lên sân khấu và tập dượt một bài xích nhạc kịch. Với nếu không có thầy, giờ đây em vẫn đang làm việc tại Starbucks, cho dù em biết rằng công việc đó cũng là 1 điều giỏi đẹp trong cuộc đời.
Không tất cả thầy cô, họ đang mãi mãi bị xem nhẹ đâu kia trong cuộc sống thường ngày này.
*
Câu chuyện cảm hễ nhất về cảm xúc thầy trò

2.Câu chuyện cảm hễ nhất về cảm tình thầy trò ngày 20/11 (Câu chuyện máy hai)
Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó ước ao thông báo tin quan trọng ấy chưa phải là tía hay bà mẹ nó nhưng là fan thầy chiều chuộng của nó…
Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ đến chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó cũng vậy, phần do quá nghèo, phần là vì nghĩ đến đk của nhỏ mình “làm sao cơ mà chọi với người ta”!… Thầy là người duy duy nhất ủng hộ nó, mang lại nó ý thức rằng “mình có thể”.

Xem thêm: Cách Làm Sinh Tố Sầu Riêng Thơm Lừng, Hấp Dẫn, Cách Làm Sinh Tố Bơ Sầu Riêng Ngon Ngon


Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây rước nó… Năm năm trời, hàng nghìn thứ tiền như bạn bè ong vo ve vào đầu nó.
Rồi thầy đến mang đến nó một lô sách, vở nhưng mà nó đoán là những bài học kinh nghiệm “nhân-lễ-nghĩa” của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ dại mà thầy bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ dịp nào trở ngại nhất bắt đầu được mở ra. Nó đang không “cảnh giác” thừa. Gói “bí kíp” nhưng mà lúc dìm từ tay thầy nó đã ngờ ngợ là một xấp đều tờ tiền 10.000đ bọc trong nhị lớp nilon cũ kỹ, hồ hết tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần lớn đã nhàu nát mà lại nó có niềm tin rằng thầy đang để dành từ rất lâu lắm! 900.000đồng, nó cứ mân mê hầu như đồng 10.000 vẫn cũ nhưng mà thèm một góc không có bất kì ai để khóc.
Đã nhì năm tính từ lúc cái ngày thầy lặn lội lên tp sài thành thăm nó, dúi vào tay nó hầu hết đồng 10.000 nhọc nhằn rồi lại vội vàng vã trở về. Tiếp đến thầy gửi công tác. Hai năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhận được phần đông đồng 10.000 của thầy (lạ thay, lại vào phần nhiều lúc tưởng chừng như nó thuyệt vọng nhất!)… hai năm, nó vẫn không một lần về thăm thầy.
Trưa, mới tới trường về, mẹ điện lên báo: “Thầy H. Mất rồi!”. Nó chỉ gắn thêm bắp hỏi được bố chữ: “Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống khi bà mẹ cũng nghèn nghẹn sống đầu dây mặt kia: “Thầy dịch lâu rồi mà không một ai biết. Ngày gửi thầy vào viện, chưng sĩ chụp hình bắt đầu biết thầy đã hư không còn lục che ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã…”.
Nó vứt hết hầu như sự leo lên xe đò. Trong sự nắng nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy hiền khô đến mặt nó, dúi vào đôi tay nóng sốt của nó phần lớn tờ 10.000 đồng bao phủ lánh… Đến bây chừ nó mới chú ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khôn khéo ngày xưa sẽ gân guốc lên các lắm… Nó thốt nhiên tỉnh, nước đôi mắt lại lăn nhiều năm trên má, trái tim nó gào lên nức nở: “Thầy ơi… sao ko đợi bé về…!?”.
Vì nó cứ đinh ninh: nếu như đổi gần như đồng 10.000 kia thành thuốc, thầy đã sống cho đến khi nó kịp trở về.


*

3. Mẩu chuyện cảm rượu cồn nhất về tình cảm thầy trò ngày 20/11 (Câu chuyện trang bị ba)Đã 10 năm rồi em không gặp lại Thầy, cũng chừng ấy thời gian em vẫn hằng mơ một ngày em được quay lại thời thơ bé xíu với bao kỷ niệm quyến luyến với thầy cô và bè bạn. Chiều ni em đi qua khúc sông gặp mặt bạt nghìn hoa lau trắng, phần lớn bông vệ sinh trắng bời bời như nỗi ghi nhớ của em về Thầy…​Bài học thứ nhất em học tập ở Thầy là bài bác giảng lịch sử dân tộc về Đinh Tiên Hoàng – vị vua tài giỏi đã dẹp loạn 12 sứ quân, đặt nền móng xây dựng chủ quyền tự công ty của khu đất nước.​Thầy sẽ kể rất nhộn nhịp việc thời nhỏ, Đinh cỗ Lĩnh cùng các bạn chăn trâu lấy bông lau có tác dụng cờ bày trận kungfu với trẻ em thôn khác, tấn công đâu thắng đó, tất cả đều hàng phục tôn có tác dụng “chủ tướng”, chéo tay làm kiệu khiêng và cụ hoa vệ sinh đi phía hai bên để rước như vua.​Hình ảnh những cành vệ sinh trắng đã có Thầy minh họa siêu xúc rượu cồn và biến hóa dấu ấn không lúc nào phai nhạt vào em và những lứa học trò bọn chúng em ngày ấy. Thầy đã giảng cho cái đó em biết bao bài học kinh nghiệm về định kỳ sử, về tình yêu quốc gia và ý thức kiên cường bất khuất của dân tộc… nhưng có một điều, Thầy chưa lúc nào kể về mình, về cuộc đời quân ngũ của Thầy. Thầy là mến binh, Thầy quay trở lại từ chiến trường và vẫn để lại vị trí ấy một cánh tay. Em nhớ phần lớn dòng chữ bởi phấn trắng Thầy viết lên bảng thủ công bằng tay trái xiên xiên, tự dưng thấy cay cay sinh sống mũi…​Hồi đó, món quà nhưng em và các bạn trong nhóm học sinh tốt Văn đã khuyến mãi Thầy nhân dịp 20/11 là 1 trong bó hoa vệ sinh trắng. Thầy đang xúc động mang lại lặng người. Thầy cảnh giác cắm “bó hoa quánh biệt” ấy của bọn chúng em vào một bình hoa được làm bằng gốc tre ngà ngơi nghỉ phòng thao tác làm việc của Thầy. Rồi Thầy quay lại nói với chúng em giọng xúc động: hoa vệ sinh trắng nhắc Thầy nhớ mẹ, nhớ những người đồng team cũ. Thầy kể, chữ trước tiên hồi kia Thầy học là chữ 0.​Để thầy dễ nhớ, bà bầu Thầy nói nếu lúc con nhận thấy nắng xuyên qua mái nhà của mình, thấy hầu như chấm tròn, sẽ là chữ 0. Bên Thầy hồi đó lợp bởi tranh mây. Gần như gánh tranh mây mà phụ thân Thầy đã lặn lội mang đến từ vào rừng sâu, kiên trì gánh cho mấy tháng trời mới đủ có tác dụng mái nhà. Bạn thầy thứ nhất trong cuộc đời Thầy chính là mẹ Thầy. Những nhỏ số trước tiên Thầy biết cũng từ bỏ mẹ. Học đếm từ tiên phong hàng đầu đến số 10, rồi cả phép cộng, trừ, nhân, chia cũng bởi những củ khoai, mọi phần kim cương của mẹ mỗi buổi chợ chiều cho chị và mấy đứa em.​Giờ trên đây đứng trước triền sông mênh mông hoa vệ sinh trắng – loại hoa giản dị đã trở thành ký ức thiêng liêng trong em lúc nhớ về Thầy, về bài học thứ nhất của Thầy. Trong trái tim em, hình ảnh của Thầy hệt như một ngọn núi với rất nhiều tán cây đủ chở bít cho em suốt mùa hè gắt, cũng là nơi bình an em ước ao trở về mọi khi lòng mệt mỏi nhoài khu vực đất khách.​Mùa đông sẽ về tun hút gió. Bên cạnh triền sông hoa vệ sinh trắng lại bời bời trong gió. “Cây lau gồm một mức độ sống bền vững và diệu kỳ, mặc dù gió mưa có quất bao nhiêu thì hoa vẫn nở đúng mùa và vẫn trắng đến chênh chao. Con người rất cần được kiên trì rộng loài hoa lau ấy…”​– Thầy vẫn dạy em như thế. Đến bây chừ em vẫn luôn luôn mang theo theo người hình ảnh của một màu hoa – hết sạch trơn khiết tựa như những tình cảm kính yêu của đông đảo cô cậu học tập trò dành tặng thầy cô giáo…​


*

4. Mẩu truyện cảm hễ nhất về tình yêu thầy trò ngày 20/11 (Câu chuyện đồ vật tư)Sau bố năm tôi mới bao gồm dịp trở lại trường cũ. Phần đông thứ không biến đổi nhiều, sân trường vẫn rợp trơn cây, và các chiếc ghế đá vẫn sinh hoạt đó, trầm mặc với nhẫn nhịn. Giờ đồng hồ cô giảng túc tắc trên lớp và ánh mắt ngây thơ của đám trẻ học trò khiến cho tôi nhớ lại phần đa kỷ niệm thời cắp sách. Tiếng trống trường sẽ điểm, giờ ra nghịch đến.Tôi lưu giữ lại bóng dáng của cô từ trong lớp, vẫn dáng hình xa xưa khi gieo mầm nhỏ chữ cho chúng tôi. Cô vẫn tận tụy mang lại lớp, vẫn chèo chống những con thuyền mơ ước của rất nhiều cậu học trò nhỏ chúng tôi đến bờ bến hạnh phúc. Giọng cô thanh thanh phân tích mang lại học sinh chúng tôi những sự kiện lịch sử dân tộc đáng nhớ, những thành công vang dội của quân ta khắp các chiến trường. Chốc chốc cô hoàn thành giảng và chú ý đám học tập trò đang tròn đôi mắt suy ngẫm. Bao gồm cô cũng ko thể nhận biết được mọi thế hệ học trò đó còn nhớ mãi công ơn của cô tự ngày nào.Phòng học dột nát cấp thiết theo học. Hầu hết khi mưa gió do vậy cô lại nhớ về vùng quê Bình Lục, nơi tín đồ ta vẫn “cưỡi trâu đi họp huyện” cô lại thấy xót thương. Cô thường kể cho shop chúng tôi nghe không hề ít về miền quê và gia đình cô. Miền quê chiêm trũng, ngập xung quanh năm những có nghị lực phi thường.Giờ phía trên khi hầu như thứ đã được rứa mới, cô vẫn ngày ngày cho lớp. Là 1 giáo viên dạy sử bắt buộc tính cô siêu nghiêm khắc. Cô luôn luôn dạy shop chúng tôi phải biết tự cố gắng vươn lên. Cô thường xuyên bảo, lịch sử hào hùng là cái gốc rễ của một non sông dân tộc, khi những em phát âm sử cũng hiểu truyền thống lịch sử quý báu của ông thân phụ ta, biết nhưng mà học hỏi, biết nhưng phát huy những truyền thống lâu đời quý báu đó. Theo lời dạy đó, mỗi nuốm hệ học sinh chúng tôi đều cố gắng trở thành một học viên ngoan trong đôi mắt cô.Tôi còn nhớ lưu niệm về cô khi còn đang học tập phổ thông. Là một học sinh chuyên văn yêu cầu tôi khôn cùng thích hồ hết môn thôn hội, đặc biệt là tìm gọi những kỹ năng và kiến thức lịch sử. Lúc còn học sinh hoạt trung học các đại lý tôi đã có được nghe những tin tức về cô với cách thức dạy hay, là 1 trong giáo viên giỏi ở trường. Và khi theo học tập cô tôi thực thụ bị thuyết phục do cách đào tạo và giảng dạy ân phải và chu đáo.Theo lời răn dạy của cô, mỗi cửa hàng chúng tôi đều nhớ rất rõ ràng những vấn đề lịch sử và không còn bỏ sót một chút nào khi làm bài xích kiểm tra.


*

5. Mẩu truyện cảm cồn nhất về tình yêu thầy trò ngày 20/11 (Câu chuyện sản phẩm năm)Tôi hình thành ở làng quê nhỏ. Ngôi trường đái học của tôi cũng là trường làng nhỏ nhắn lắm. Ngồi ngôi trường ấy ngày ngày mừng đón các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Vâng, ngôi trường tôi nghèo lắm. Nhưng mà ở khu vực đó tôi vẫn tìm thấy nhiều thú vui và hầu như kỉ niệm về người thầy thân thương với lòng biết ơn sâu sắc.Đó là năm học lớp 5, tôi được đưa sang học tập lớp mới. Ngày đầu đi học tôi đứng e dè ở cửa lớp vị e sợ hãi thầy, bạn không quen. Thầy nhận thấy tôi và hỏi han ân cần. Nhìn ánh nhìn trìu thích và cầm bàn tay êm ấm của thầy, tôi cách vào lớp trong sự yên trọng điểm lạ thường.​Từ lần đầu được chạm mặt thầy rồi được thầy dạy dỗ dỗ, tôi càng hiểu với thấy thương yêu thầy nhiều hơn. Cùng với thầy, tôi bao gồm thể biểu đạt bằng nhì từ “yêu thương” với “tận tụy”. Thầy tận tụy vào từng bài xích giảng, từng giờ đến lớp. Cả mọi ngày lanh tanh hay rất nhiều ngày mưa, thầy đều tới trường để với cho cửa hàng chúng tôi nhiều điều new lạ.​Tôi nhớ cho mùa nước nổi, khắp đường xá, ngôi trường học đều đầy nước. Gắng mà thầy trò cửa hàng chúng tôi vẫn đi học đều đặn, học so bì bõm trong nước núm mà vui mang đến lạ. Những bài giảng của thầy bên cạnh đó “đánh thắng” cả mùa nước lũ.​Khi không đến lớp, thầy lặn lội cho nhà các học viên để mày mò hoàn cảnh gia đình và chế tác điều kiện tốt hơn để shop chúng tôi yên vai trung phong ngày hai buổi mang đến trường. Thầy tôi là như thế, thầy tận tụy với nghề, yêu thương tất cả học sinh. Tôi đã có lần được cho chơi công ty thầy – một căn nhà mái lá solo sơ nhưng mà gọn gàng, không bẩn sẽ. Căn nhà bé nhỏ tuổi ấy tiềm ẩn tấm lòng yêu thương bát ngát của thầy tôi.​Tôi vẫn lưu giữ mãi số đông lần được thầy mang lại trường. Tuyến đường đá đến trường vẫn thấm biết bao giọt những giọt mồ hôi của thầy tôi. Tôi không vấn đề gì quên được hình ảnh thầy cùng với chiếc xe đạp cũ kĩ cứ kêu “kót két” theo từng vòng quay.Trên con đường dài với lắm gập ghềnh, thầy với tôi thuộc nhau trò chuyện nhiều điều thú vị. Tự dưng tôi cảm giác thầy thật gần gụi và thân thương như một người bạn lớn. Có lần thầy hỏi tôi rằng: “Nếu chỉ được đi qua một lần trên tuyến phố đầy hoa dại, nhỏ sẽ lựa chọn một bông hoa nào con cho là đẹp nhất nhất?!”.​Đến hôm nay, tôi hốt nhiên nhớ lại những mẩu chuyện của tín đồ thầy năm xưa. âm thầm cảm ơn thầy về số đông gì xuất sắc đẹp thầy đã giành riêng cho tôi. Đó là hầu hết lời bảo ban quý báu động viên tôi một trong những tháng năm dài. Gần 10 năm nay ít có dịp về thăm thầy cũ. Ngôi ngôi trường làng ngày xưa đã tàn phai không nhiều nhiều. Từng lần về thăm lại thấy mái tóc thầy tôi bạc trắng nhiều hơn. Mà lại dù thời gian có trôi qua bao nhiêu, tấm lòng thầy vẫn như thế, vẫn tận tụy cùng đầy yêu thương.​6. Mẩu chuyện cảm cồn nhất về cảm tình thầy trò ngày 20/11 (Câu chuyện sản phẩm công nghệ sáu)Thầy dạy rằng trái tim lần khần thứ tha là một trong trái tim vẫn chết, con người do dự tha trang bị vẫn chỉ với gỗ đá nhưng thôi.Gửi những người dân chèo đò mải miết thân sông xưa.Gửi thầy con, bạn mải miết chèo lái phần đa dòng đời xuôi ngược…Con còn lưu giữ rõ hình láng thầy bên trên bục giảng năm ấy. Mái tóc pha hơi sương, loại cặp sách cũ, thú vui hằn đông đảo vết chân chim đượm màu thời hạn đã theo chúng bé đi hết những năm tháng cuối của thuở học trò tất cả lớn mà không tồn tại khôn…Bụi phấn rơi rơi theo từng mẫu thầy viết, lâm vào tình thế cả trung ương hồn non nớt của chúng con những bài học kinh nghiệm về cuộc đời.Thuở ấy, chúng nhỏ nào biết làm người phải gồm lấy một cầu mơ, cho dù giản dị, bé dại nhoi hay cao sang to lớn. Mẫu bảng đen, từng trang giấy trắng, hồ hết lời huấn luyện và giảng dạy của Thầy đó là đoạn mặt đường dài dẫn chúng bé với các ước mơ thứ nhất ấy!Thuở ấy, chúng nhỏ nào biết cuộc đời chỉ có những bà tiên và ông bụt, rằng Lý Thông, mụ gì ghẻ, giỏi quỷ dữ chỉ có trong truyện mà thôi… cuộc sống này vẫn luôn là bài một câu hỏi khó, mà đi không còn cả quãng mặt đường dài họ mới nhận thấy chẳng có lời giải nào tốt hơn không tính hai trường đoản cú “trải nghiệm”.Thầy dạy dỗ rằng bước vào đời bọn chúng con cần phải có một đôi mắt sáng cùng một trái tim biết yêu thương, nhằm đối xuất sắc với những người dân ngay và né tránh xa các toan tính, bon chen của không ít kẻ độc ác.Chúng nhỏ nào biết “tha thứ” là một trong những động từ rất đẹp nhất chỉ với sau “yêu”. Thầy dạy dỗ chúng nhỏ đừng quay sống lưng với hầu hết người đã nhận lỗi, đừng mang ngõ cụt đến cho tất cả những người đã biết mình sai, đừng nhẫn trung khu với những người đã biết con quay lại… Thầy dạy dỗ rằng trái tim lừng khừng thứ tha là một trái tim sẽ chết, con người lừng khừng tha sản phẩm công nghệ vẫn chỉ nên gỗ đá nhưng thôi.Bởi tất cả một ngày, yêu thương cũng hoàn toàn có thể là vượt muộn… khi nhưng hợt hời với vô chổ chính giữa đã bỏ xa khoảng chừng cách trong những con người.Thưở ấy, chúng con nào biết cuộc đời luôn là phần nhiều vòng quay. Hầu hết khúc gập, phần đa quanh co, đông đảo thác ghềnh luôn luôn là một phần không thể thiếu. Đừng mơ mòng về cuộc đời là 1 đường thẳng… Nếu cuộc sống con không có những khúc ngoặt, hiển nhiên nó sẽ vô nghĩa đi rất nhiều rồi.7. Mẩu chuyện cảm động nhất về cảm tình thầy trò ngày 20/11 (Câu chuyện vật dụng bảy)Tôi là một học sinh… không dạy nổi. Toàn bộ các thầy cô giáo đã dạy tôi phần lớn nhận xét như vậy với ba bà bầu tôi. Chưa xuất hiện lớp học tập nào chịu thu thừa nhận tôi quá một tháng. Bà bầu tôi khóc. Tía thở dài: Thằng này vậy là coi như xong…
Chuyển qua ngôi trường mới. Chú ý sơ qua học bạ, thầy hiệu trưởng đã hy vọng đuổi tôi đi mà lại nể tiếng nước ngoài tôi là giám đốc ty giáo dục cũ, thầy đành nhận. “Tôi vẫn xếp em vào lớp thầy Tiến”.Thầy nhỏ xíu gò, mang cặp kính gọng black nặng trịch, mắt nhướng lên nhìn gần kề mặt tôi “A, bé trai, để thấy thầy làm được gì cho bé không, hơi đây”. Thầy xếp tôi ngồi cùng với một con nhóc tóc tém khía cạnh mũi lanh lẹ. Nó khẽ hích vào vai tôi giành ghế ngồi rộng hơn. Tôi đành chịu vậy, chưa bao giờ tôi đánh đàn bà cả. Thầy chiến thắng tôi 1-0 rồi.“Thầy biết lý do em dây mực vào áo bạn”, thầy nói cùng với tôi lúc Tú gầy đét mếu máo truyền tai chuyện. Sao ông ấy lại biết nhỉ? mình đã khai gì đâu. Trước đây, các lần tôi dây mực vào phần đông các trò vào lớp, những cô phần nhiều hỏi trên sao, những thầy thì ngay lập tức thi hành quyết phạt. Bao giờ tôi cũng bịa ra một chuyện mà lại mình là nạn nhân. Tôi mặc sức bịa mặc dù chẳng ai tin.Tôi cũng chẳng niềm nở hình vạc là gì và gồm ai tin hay
Top 9 câu chuyện cảm cồn nhất về cảm xúc thầy trò ngày 20/11 giúp bọn họ nhận ra công sức to to như trời biển lớn của thầy cô dành riêng cho bao rứa hệ học tập trò. Những học trò có nhiều khi quậy phá, ngỗ ngược tuy nhiên vẫn dành tình cảm tốt đẹp nhất, sự tri ân cao quý nhất dành riêng cho thầy cô giáo nhân dịp Nhà giáo việt nam 20/11.