Nguoi dep và quai vat

      298
Ngày xửa ngày xưa, có một vị thương nhân giàu có, ông có ba cô bé gái.

Bạn đang xem: Nguoi dep và quai vat

Cô nhỏ gái cả vừa tham vừa lười, cả ngày chỉ mơ mộng gả mang đến hoàng tử. Cô nhỏ gái thứ và cô con gái út thì lương thiện, vô cùng xinh đẹp, ai ai cũng nói ông có phúc.

Có lần đoàn bộ hành của thương nhân bị cướp giữa chốn hoang dã, thương nhân vất vả lắm mới trốn thoát khỏi sự tróc nã đuổi của bọn cướp thì lại bị lạc đường. Ông đi một mình giữa chốn hoang dã, thấy sắc trời càng lúc càng tối, bốn phía sương mù dày đặc, nhiệt độ đột ngột hạ thấp, ông vừa đói vừa khát, vô cùng tuyệt vọng mà cầu nguyện: “Ai cứu ta, ai có thể cho ta một miếng ăn, mang lại ta một chỗ ngủ, bình an ra khỏi chốn hoang dã, ta nguyện đánh đổi bất cứ thứ gì để trả ơn.”


Không bao lâu sau khi ông cầu nguyện, đột nhiên xuất hiện một toà lâu đài vô cùng xa hoa giữa chốn hoang dã. Ông mừng rỡ như điên đi vào, phát hiện trên bàn bày biện vô số đồ ăn ngon, ông không kìm lòng nổi ăn hết.

Sau lúc ăn xong, ông tìm thấy một ăn phòng, bên vào có giường êm nệm ấm, người thương nhân cấp tốc chóng đặt lưng lên đó ngủ.

Sáng sớm hôm sau ông tỉnh dậy ra khỏi lâu đài, nhìn thấy giữa làm sương mù dày đặc mở ra một nhỏ đường, có thể thoáng thấy đường chính, ông chạy cấp tốc về phía trước, lại nghe thấy một giọng nói vang lên ở phía sau: “Đừng quên lời hứa của ngươi, ta muốn ăn một vào số các cô con gái của ngươi. Chuyển hình xăm trên tay ngươi mang đến cô ta, nó sẽ dẫn cô ta đến lâu đài của ta.”

Người thương nhân nghe vậy giật mình, quả nhiên cúi đầu nhìn thấy trên tay có một hình xăm màu đen, ông con quay đầu lại thì toà lâu đài kia đã biến mất vào làn sương, không thấy bóng dáng.

Xem thêm: Tuyển Việt Nam Đấu Với U22 Việt Nam Hôm Nay Tuyển Việt Nam Đá Kín Với U Giao Hữu

Sau khi về nhà, người thương nhân vô cùng uể oải, ông coi ba cô con gái như châu báu, sao nỡ đem nhỏ vào toà lâu đài kì quái tê để bị quái vật ăn thịt. Thế là ông thở ngắn thở dài, cực kỳ sầu lo, sự ưu thương của ông nhanh chóng bị hai cô nhỏ gái nhỏ phát hiện, dưới sự truy hỏi vấn của nhì cô, cuối cùng người thương nhân cũng nói ra tình hình thực tế.

Cô nhỏ gái thứ nghe kết thúc bèn an ủi cha: “Cha, người đừng buồn, nhỏ tình nguyện đến toà lâu đài kia.”

“Nhưng nhỏ đến đó sẽ bị quái vật ăn thịt mất.”

Lúc này cô bé gái út Belle cũng nói: “Chị, để em đi đi!”

Cô con gái thứ lại lắc đầu: “Belle, em còn nhỏ quá, dù sao quái vật cũng đã cứu cha, chị nguyện để nó ăn thịt, em ở nhà phải chăm sóc phụ thân thật tốt.”

Vào buổi tối, người nhỏ gái thứ nói lời chia tay với bạn trai, nhì người ôm nhau bật khóc. Belle nhìn thấy, quyết định hi sinh bản thân, không để chị và người yêu phải chia lìa, cô lén vào phòng cha, cầm tay cha – vốn đã say đến mê mệt, lấy trộm hình xăm trên tay cha sang tay mình.

Lập tức có một giọng nói dẫn đường cô rời khỏi nhà, vào chốn hoang dã kia, đi đến toà lâu đài kì quái nọ.

Trong lâu đài đèn đuốc sáng trưng, đại sảnh bày đầy đố ăn nhưng lại không có ai, Belle nhìn đống đồ ăn, nghĩ bụng trước lúc chết ít ra cũng phải ăn đến đã, thế là cô yên tâm ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức đồ ăn ngon.