Bài hát cha và con gái

      720
1. Con ao ước lại gần ôm siết lấy chaMuốn tựa đóng vai của chaCon hy vọng nắm đem tay phụ vương thật chặtNhững lốt chai sạn đã hằn sâu.2. Bé nhớ từng chiều ngồi xe cộ phía sauÁnh mặt trời nghiêng mái đầuCon ghi nhớ lắm, lúc hai phụ thân con mỉm cười đùaCứ sợ hãi rằng sẽ không còn nữa.Hớ hơ hơ hơ hờHớ hơ hơ hờ hơ hờ hơĐK1:Sợ ngày mai thời gian thức giấc, nhưng thân phụ không còn nữaChẳng còn ai kể nhỏ nghe những câu chuyện ngày xưaChẳng còn ai cứ mỗi tối hỏi nhỏ đã về chưaChẳng còn ai che cho nhỏ nắng mưa trên đường.Chẳng còn ai dịu dàng con, như khi bé còn béChẳng còn ai sẽ thân thương và gửi đón lúc tan trườngCả tuổi thơ con bên cha, chỉ nhớ tốt nhất làNhững lưu niệm chỉ đong đầy tiếng phụ vương cườiNhớ hồ hết ngày tháng yên bình tuyệt nhất trên đời.3. Cơn gió thổi làn tóc rối bờiMuốn được cha chải tóc thôiCon cầu dẫu tháng năm trôi đi cấp vàngVẫn được hoài nghỉ ngơi bên phụ thân mãi.Hớ hơ hơ hơ hờHớ hơ hơ hờ hơ hờ hơĐK2:Vì sao mãi mang lại lúc khi trong con đã lớnThì bắt đầu hiểu những nỗi lo trong tâm địa của chaDành toàn bộ những nóng áp, cho con bao ngày quaChỉ bởi con, cha hy sinh cả cuộc đời.Vì sao bao gian lao kia, thân phụ không khi nào kể?Vì sao phần đa nỗi mất mát, phụ vương chỉ duy trì mãi riêng rẽ mình?Cả tuổi thơ nhỏ bên phụ thân nhưng chẳng thấy đượcNước mắt cùng nỗi đau và mọi nỗi buồnNhững mẩu chuyện chỉ đong đầy tiếng cha cười.

Bạn đang xem: Bài hát cha và con gái


1. Con ao ước lại ngay sát ôm đem cha mong muốn tựa đóng vai của chaCon ước ao nắm lấy tay phụ vương thật chặtNhững lốt chai sạn vẫn hằn sâu.2. Con nhớ từng chiều ngồi xe cộ phía sau Ánh phương diện trời nghiêng mái đầuCon lưu giữ lắm, thời gian hai phụ vương bé cười đùaCứ sợ rằng sẽ không hề nữa.

Xem thêm: Hà Nội: Đi Tìm Lạc Húng Lìu Bà Vân " Xịn, Lạc Rang Gia Truyền Cụ Vân Tại Hà Nội

Hớ hơ hơ hơ hờ Hớ hơ hơ hờ hơ hờ hơĐK1:Sợ ngày mai thời điểm thức giấc, nhưng phụ vương không hề nữaChẳng còn ai kể nhỏ nghe phần lớn câu chuyện ngày xưaChẳng còn ai cứ mỗi về tối hỏi bé vẫn về chưaChẳng còn ai đậy cho con nắng mưa bên trên đường.Chẳng còn ai dịu dàng con, như lúc nhỏ còn béChẳng còn ai sẽ ân cần và gửi đón lúc tan trườngCả tuổi thơ nhỏ bên cha, chỉ nhớ tuyệt nhất làNhững kỷ niệm chỉ đong đầy tiếng phụ thân cườiNhớ phần đông ngày tháng im bình tuyệt nhất trên đời.3. Cơn gió thổi mái tóc rối bời muốn được cha chải tóc thôiCon cầu dẫu tháng năm trôi đi vội vàng vàngVẫn được hoài ngơi nghỉ bên phụ thân mãi. Hớ hơ hơ hơ hờ Hớ hơ hơ hờ hơ hờ hơĐK2:Vì sao mãi đến lúc khi trong con đã lớnThì bắt đầu hiểu hầu hết nỗi lo trong tim của chaDành tất cả những ấm áp, cho nhỏ bao ngày quaChỉ vày con, phụ thân hy sinh cả cuộc đời.Vì sao bao gian lao kia, phụ thân không lúc nào kể?Vì sao hầu hết nỗi mất mát, cha chỉ giữ mãi riêng mình?Cả tuổi thơ bé bên cha nhưng chẳng thấy đượcNước mắt thuộc nỗi nhức và những nỗi buồnNhững câu chuyện chỉ đong đầy tiếng phụ vương cười.