Tôi bị chính anh trai sinh đôi lạm dụng

      654

Sinh đôi tuy thế anh trai em gái.

Bạn đang xem: Tôi bị chính anh trai sinh đôi lạm dụng

Anh hai tên Nhô, cao kều, cận thị, xuyên suốt ngày dí mũi vào màn hình hiển thị vi tính hoặc một cuốn sách dày cộp, tai đeo headphones nghe rock. Điểm độc nhất vô nhị em gái như là anh là gầy kheo khư, còn lại khác biệt hoàn toàn.Đôi mắt bỏ ra sẫm đen, tò mò, không tồn tại gì thoát khỏi cái máy ghi hình đồ sộ ghê khiếp ấy. Khuôn miệng nhỏ tuổi Chi hồi nhỏ xíu dễ thương, hệt như trái sơ-ri gắng nhưng giờ đây tất tật rất nhiều gì được phân phát ra trường đoản cú trái sơ-ri này đều trở cần lạc sự thật và đầy nguy cơ khiến cho thằng Nhô ít nói bị trừng vạc – trừng phát oan uổng.Từ lúc bé xíu xiu, anh em sinh đôi hành động như cơm bữa. Các trận giao chiến ghê hoàng. Hay khi người lớn gỡ được cặp giò hoặc hàm răng của con trẻ bách chiến bách thắng ra khỏi cần cổ thằng anh ở bẹp dí bên dưới đất, cả nhì đứa đông đảo không thể ghi nhớ nổi điều gì khiến cho trận đấu nổ ra.Về sau, Nhô luyện được tính nhẫn nhịn. Cậu từ bỏ nhủ chỉ vài ba năm nữa, khi nhỏ em quái vật lớn lên, cậu đã xui tín đồ nhà gả quách nó mang đến thằng Củn mập, nhỏ bà bác sĩ gần đơn vị vẫn hay nôn nóng ngợi khen sự "toàn diện” hiếm tất cả khó kiếm tìm của bé Chi khiến mắt người mẹ sáng ngời lên như nhảy đèn.Thằng Củn cười toe toét một cách ngốc ngếch còn mặt bé Chi tự đắc một cách đáng ghét ===== váo như cán chổi. Tuy nhiên ngày ấy còn chưa kịp tới mà gần như chuyện chuyển sang làn đường khác "bi thảm” hơn, lúc cả hai đồng đội vào học cấp ba…Anh nhì đỗ vào trường siêng khoa Tin. Nhỏ dại Chi lên hệ trung cung cấp piano, theo học tập văn hóa luôn luôn trong nhạc viện. Tưởng thở phào vì chưng chỉ phải chịu đựng sự quấy nhiễu của bé dại em buổi tối mà thôi, nhưng bất thần bà bà mẹ đã đổi mới chiếc cụp 81 - quà tặng cho câu hỏi trúng tuyển chọn vào trường chuyên thành một gánh nặng tai họa đặt lên trên vai ông anh số phận đen đủi.Hàng ngày, nắm vì ung dung tàn tàn lướt xe lắp thêm tới trường, Nhô yêu cầu dậy sớm, chở nhỏ em vào Nhạc viện cùng xế trưa, vừa chảy học, cậu ta buộc phải đến đúng boong giờ đồng hồ đón nó về. Thoạt đầu, thằng anh giãy nãy, bảo nhỏ dại Chi hãy tự đánh đấm xe như xưa ni vẫn núm hoặc trường hợp không, nó nhường luôn luôn cái 81 cho nhỏ em, phần nó chạy cái địa hình cũng được.Vừa nghe nháng qua lời khuyên trên, bà mẹ hoảng hốt tưởng tượng ra sản phẩm đống tai nạn mà con bé nhỏ em sẽ chạm mặt phải giữa tình trạng đường phố chén nháo hiện nay nay, đôi mắt rơm rớm: "Con có tim ko hả Nhô?”. Thằng anh nín thinh thầm nghĩ về giá nhưng trái tim có tác dụng bằng cao su đặc chứ đừng yếu mềm kín đáo đáo thay này, con em mình nghiệp chướng sẽ chẳng có cơ có tác dụng đời nó te tua thêm lần làm sao nữa.Tay nhỏ tuổi Chi gõ lũ ùng oàng như sa mưa giông, tuy nhiên một cách lén lún, cặp mắt bự của nó le lé ngó trộm ông anh đang tiu nghỉu như mèo giảm tai, trông gian ơi là gian. Tính từ lúc đó, các buổi trưa nóng nực rồi cả các chiều mưa trung bình tả, Nhô đứng chóc ngách trước cổng Nhạc viện hóng tha nhỏ tuổi em về.Ngồi tò ho im sau, con em mình nhìn ngang quan sát dọc, comment linh tinh không còn thảy đều gì lọt vào” sản phẩm công nghệ quay”. Thằng anh ậm ừ mang đến qua chuyện. Khi ban đầu hiểu biết về việc vận hành một cái xe có gắn động cơ, tự dưng dưng nhỏ tuổi Chi "mọc” ra nỗi đê mê thích tinh chỉnh thằng anh phương pháp luồn lách với chạy cấp tốc trên đường.Nó túm chặt lưng áo anh, ra hàng lô mệnh lệnh: "Chạy vượt chiếc phích đỏ mau lên!” Hoặc: "Đừng hèn yếu chạy giáp lề như thế, hãy tạo nên hai thằng đầu dế kia bị chống mặt đi!”…Mới đầu Nhô nhẫn nại làm cho theo, mặc dù sau một phen cả nhị đo đường do bị loại xích lô húc yêu cầu thì nó bỏ không tính tai phần lớn gì con trẻ hò la, vặc lại: "Mày ngon thì trường đoản cú lái đi, chớ lái tao nữa!”. Con nhỏ ngồi sau nín re, tới khi xe dứt trước cổng thì thằng anh bắt đầu phát hiển thị nước đôi mắt nước mũi nó rã ròng ròng. Bà bầu thảng thốt nhảy bổ ra, xót xa:- Ai làm cái gi con thế?- Anh hai chạy ẩu kế bên đường. Nhỏ sợ quá kể chừng, ảnh còn quay trở lại nhéo con nữa nhé mẹ… - chi nức nở vu vạ, chìa cho chị em con lốt đỏ bầm trên dòng tay.Khi Nhô còn vẫn trố đôi mắt sững sờ thì một gọng kìm sẽ kẹp chặt tai cậu, xoắn mạnh đến nỗi đôi mắt cậu đổ sao. Tới thời điểm hiểu ra con trẻ đã từ "hành xác" để giá họa mang lại kẻ khác thì Nhô không kịp giãi bày nữa. Bà bầu đã dẫn đưa ra vào nhà, chùi mặt mang đến nó với hứa ko bắt nó tập bầy buổi tối. Nhô thở dài.Điều đó đồng nghĩa với bài toán tối nay quái thú sẽ dành máy vi tính để nghịch game. Cậu lầm bầm: "Đồ khô cá sặc xứng đáng ghét!". Bà mẹ bất giác nghe được lời nói lén, không nổi giận bênh vực, chỉ chú ý Nhô bởi cặp mắt buồn lạ lùng: "Con yêu thương em rộng nữa, được không?".Thương không chỉ có vậy ư? Thật bự khiếp! Thà bảo cậu nuốt chửng một nhỏ cóc coi chừng còn dễ thi hành.Một điều kỳ lạ lùng, quái gở đến nấc một thằng nam nhi thờ ơ như Nhô cũng ngờ ngợ nhận thấy là nhỏ Chi quá tí hon gò.Khi cơ mà tụi phụ nữ cùng tuổi bằng hữu nó đều lớn phổng lên, trông kỳ lạ hẳn đi thì đứa em gái của Nhô vẫn chẳng không giống gì những năm trước, chỉ có điều nó nhiều năm thượt ra và phần đa bộ xống áo nó khoác - mặc dù mẹ rất siêng chút chọn kiểu - luôn khiến cho người ta để chổ chính giữa hơn sự gày gò nhom đặc trưng của đứa con gái 16 tuổi.Hôm lịch trình nhạc thính phòng phân phát trên truyền ảnh có nhỏ Chi biểu diễn, công ty náo loạn. Bà bầu gọi điện thoại cảm ứng thông minh qua nhà bác sĩ người mẹ thằng Củn mập, đầy từ hào thông tin giờ phạt sóng cùng nhắc đi kể lại tên phiên bản nhạc ê-tuýt, ê-toát gì này mà con nhỏ sẽ chơi.Khi nhỏ tuổi Chi vừa hiện hữu màn hình, mẹ bật cửa ngõ phòng Nhô, lôi xềnh xệch cậu con tới trước screen TV, giựt khỏi tay nó cái headphones, hoan hỉ: "Ra xem em diễn, cấp tốc đi con!". Nhô la hét lên nó đề nghị giải cho kết thúc bài tập nhưng lại chừng như chị em chẳng gọi gì cả, cứ rứa chặt tay Nhô, bàn tay nóng sốt run nhè nhẹ.Anh Hai quan sát lơ lếu láo lên màn hình, nghe phiên bản nhạc rối rắm ko lời, chẳng gọi gì ráo, chỉ thấy con trẻ quen thuộc từng ngày tối ni lên "tàng hình" trông càng… xấu tệ. Ai đời gì cơ mà cặp mắt bụ bẫm của nó chẳng thèm nhìn vào quyển sách nhạc mở trước mặt, lại ra vẻ bóng gió mơ màng cứ như một bé cá vàng vừa mới được ăn no.Tay nó lướt trên phím bọn mới tởm chứ, luyện bài quá chừng điếc tai ông anh mà… hàng đồng tình nghĩ chê bai cứ rọ rạy trong đầu Nhô nhưng bởi vì có bà mẹ và trái sơ-ri chua ngồi gần buộc phải thằng anh im tịt. Tuy nhiên, khi bạn dạng nhạc dài ngoằng kết thúc và người nhà vỗ tay òa lên, ko nhịn nổi nữa, thằng anh buông thõng một câu:- Ơ, sao nhỏ Chi đơn vị mình mang lộn áo dài của bà nội gắng kia? các bạn giật phun người:- Đâu nào? cái thằng Nhô chỉ nói trung bình bậy. Em nó xinh ráng kia mà…- chắn chắn vậy - Nhô tỉnh giấc rụi - có lẽ rằng vì con chưa từng thấy đứa con gái nào mặc áo giống… Bao Công như vậy bao giờ, thiếu hụt mỗi mẫu niềng xe đạp làm đai thôi.Con em chú ý sang mẹ, đôi mắt lại ướt nhoèn, sụt sịt. Mặc dù vậy chưa gào váng lên trên cầu cứu như thường khi thì thật đột ngột, nó bửa quay ra đất, body trắng bệch, như thể tất cả máu trong bạn nó cạn kiệt, thình lình. Mẹ, thiệt kỳ lạ, không hoảng sợ lên như lẽ ra, chỉ nhìn qua Nhô, ra lệnh bằng giọng nói buốt lạnh:- Con điện thoại cảm ứng thông minh sang nhà người mẹ thằng Củn, nhanh lên!Nhô run rẩy bấm số, nghe thằng Củn vô duyên tệ mỉm cười hi hi vào máy: - bỏ ra hả? Chi bọn hay mê ly luôn đó nghe.- chưa hẳn Chi, cho chạm chán bác sĩ đi!- Á! - thằng Củn hét lên, tức thời tiếng nói trầm đục của bà chưng sĩ vắt chỗ: - Đặt con nhỏ bé vào khu vực thoáng! Tôi qua ngay…Bác sĩ sang, cùng fan lớn của phòng con bỏ ra lâu. Một lúc sau khoản thời gian mọi câu hỏi vẻ như trợ thì ổn, nhỏ dại em lò dò chui ra.

Xem thêm: Ký Hiệu, Biểu Tượng Của 12 Cung Hoàng Đạo Đáng Yêu, 12 Cung Hoàng Đạo

Thằng anh liếc sượt qua, nhăn mũi:- Sao vậy?Nhỏ em lè nhiều năm lưỡi, không thèm trả lời. "Hừ! Chỉ có tài giả cỗ làm mọi tín đồ hết hồn là chẳng ai bằng!". Hôm sau chủ nhật, con trẻ được mẹ dẫn đi chợ, bí kín đáo mật tha về một gói bí mật bưng, nho nhỏ. Tuần sau, Nhô vẫn chở nhỏ dại Chi tới trường trên Nhạc viện ngày nhị buổi như lệ thường. Nó cảm thấy con trẻ bỗng dưng có nào đấy vênh váo không chịu đựng được.Con nhỏ ngồi trực tiếp đằng lặng sau, thôi gửi ra những mệnh lệnh ngu ngốc. Mấy thằng nam nhi đi thuộc chiều hay đưa mắt nhìn hai anh em, cười một giải pháp ngớ ngẩn rồi rồ ga chạy mất tăm. Thằng anh càu nhàu: "Mày có tác dụng trò gì nhưng tụi kia cười cợt chọc quê vậy?". "Ai mà biết! dĩ nhiên tụi nó thấy em đáng yêu và dễ thương đó thôi" - Giọng con em mình chua loét.Ít thọ sau, một hôm thằng anh tranh thủ bỏ mấy mẫu áo white vô lắp thêm giặt phổ biến với đồ dùng nhà. Cái máy đang ngon trớn chạy êm đột nhiên lọc xọc, gõ cồng cộc rồi ngừng phắt lại. Nhô toá hết áo xống đầy xà - bông ra chậu, xả nước, tìm bí quyết sửa sản phẩm một mình.Lúc nó chuẩn bị sửa cởi tung hộp đồ vật thì phát hiện trong thùng giặt có một vài khung sắt hình cung cấp nguyệt. Mồ hôi ướt đẫm trán Nhô. Cái cụ thể máy chỗ nào long ra nó vẫn chưa từng thấy?Sau hồi lâu đánh vật với chiếc máy giặt gần như tháo tung, Nhô thò nguồn vào phòng khách, nơi bé dại Chi vẫn trổ tài đánh piano trước khách quý đến chơi nhà là bà bác bỏ sĩ cùng thằng Củn mập, chìa ra mấy dòng vòng sắt mảnh khảnh túng mật, hỏi tốt vọng:- bà mẹ ơi, mấy cụ thể máy này gắn vào đâu bà bầu biết không?Trong lúc hai bà mẹ cùng đỏ bừng mặt một bí quyết kỳ kỳ lạ thì nhỏ Chi tuột khỏi ghế, úp mặt trong lòng tay rồi chạy vụt ra khỏi phòng. Chỉ gồm thằng Củn bự ngoác mồm ra cười cợt như một cánh rừng đầy khỉ: "He he, có thế nhưng mà cũng không biết. Đó là gọng sắt trong mấy những áo đồ dùng gian thứ giả của tụi đàn bà đó. Tui giặt đồ đến má lượm được mấy vật dụng này hoài chứ gì…".Ở phòng kế bên, tiếng nhỏ Chi khóc váng lên, tức giận cùng xấu hổ. Nhô tẽn tò chuồn ra sau bếp. Hồi lâu suy nghĩ, nó cảm giác thật khoái trá. Lần thứ nhất đã làm cho con em quái quỷ "co vòi", dòng điều nhưng bao nhiêu cố gắng xưa nay nó không thể tiến hành được. Hừ, bày để học đòi làm người lớn…Khi sắp đến học dứt lớp 10 thì con Chi đề nghị nhập viện. Bà mẹ bảo nó bị bệnh máu trắng. Con em bắt đầu gầy đi, toàn bộ mõm xương dường như muốn đâm xuyên qua lớp da mỏng tanh mảnh trắng xanh. Nó nằm lặng trên giường bệnh, đùng một phát như một tín đồ khác hẳn, im lặng, nghe lơ mơ mấy phiên bản nhạc cổ điển từ chiếc headphones mà ông anh Hai đến mượn.Thằng Củn hay gạnh thăm, dẫn bỏ ra đi thơ thẩn trong vườn. Nhô chú ý quang cảnh yên bình và xa xôi đó, tự nhủ mình chắc hẳn rằng sẽ chẳng khi nào còn thời gian đối xử xuất sắc hơn với con em sinh đôi, loại đứa mười mấy năm nay vẫn là bắt đầu bao nỗi khốn khổ của nó…Mẹ ngồi vào góc phòng, bất động. Bà biết hết, trường đoản cú lâu, tuy thế bà giữ túng thiếu mật, để lũ trẻ bé được khủng lên, được sống thoải mái và tự nhiên như đa số đứa trẻ con khác… Nhô đi học, đi chơi một mình, tuy vậy sự tự do không dễ chịu như nó vẫn ao ước.Bà bác bỏ sĩ mang vào trong 1 túi hồ sơ.Mẹ và bác bỏ sĩ ngồi xem tài liệu, hội đàm thầm thì, thi phảng phất nhìn cấp tốc về phía Nhô. Tối hôm ấy, lúc cậu ngồi trước lắp thêm tính, nghe đi nghe lại Don t cry của Guns N Roses, bà bầu khẽ hotline cậu ra ngoài. "Có một hy vọng cuối cùng để cứu em. Vớ cả chỉ từ dựa vào con…".Nhô thở nhè nhẹ: "Mẹ nói đi!". "Nếu nhỏ cho em tủy sống, bao gồm thể thay đổi tình hình - Mắt bà bầu trở nên trong xuyên suốt - cơ mà làm điều này rất đau, khôn xiết đau Nhô ạ…". Nhô yên đi. "Khi như thế nào thì con hoàn toàn có thể vào khám đa khoa làm xét nghiệm hả mẹ?" - Giọng Nhô đột thật trầm.Mẹ thì thầm: "Ngày mai…". Hầu như giọt nước chảy dài từ đuôi đôi mắt Nhô, nó không bao giờ khóc cả. Thay mà phần nhiều viên nước đôi mắt ngoài ước muốn cứ lăn đi, ấm nóng, nhẹ dàng, hy vọng.