Sư phụ của chúng tôi

      429
Cảnh thường bắt gặp ở trung quốc vào trong những năm 1990, bạn dân trung hoa thường tập chưởng lực vào buổi sớm (ảnh: Minh Huệ).

Tôi đã gặp mặt được Sư phụ của bản thân một cách đơn giản dễ dàng như vậy. Những ngày đó khiến tôi không khi nào quên.

Bạn đang xem: Sư phụ của chúng tôi


Tôi đã gặp mặt được Sư phụ của mình

Tháng 7 năm 1993 là thời khắc tôi đang sẵn sàng tốt nghiệp đại học và đang chờ đợi để xa lánh mái trường. Tôi là người rất đam mê những hoạt động thể thao, cũng tương tự rất thích đọc báo và tạp chí thể thao. Vào một ngày nọ như thường lệ, tôi mang đến phòng đọc sách của tủ sách để lướt web đọc báo và tập san thể thao, tôi ko nhớ rõ ràng đó là ngày từng nào nhưng kể từ ngày số trời đó, cuộc sống của tôi đã nạm đổi. Cũng chính vì ngày hôm đó, tôi đã biết đến một môn công pháp “Khí công“: Pháp Luân Công

Vào đầu những năm 1990, xuất hiện không hề ít môn phái khí công khác biệt tại khắp khu vực trên quốc gia Trung Quốc. Vào phòng đọc sách của tủ sách ngày hôm đó, tôi vô tình gọi được một bài xích báo bao gồm tựa đề “Pháp Luân Công Trung Quốc” được đăng vào tờ “Báo thể thao Trung Quốc” của phía cốt yếu Đại lục. Tôi vẫn nhớ trang báo giới thiệu rất ngắn về Pháp Luân Công, ước tính cũng chỉ cho hai, ba trăm chữ, được vị Sư phụ to tướng của họ đích thân ký kết tên.

Bố cục nội dung bài viết được trình bày dưới dạng so le, hình ảnh minh họa đen trắng các động tác luyện công tuy nhiên song lời giới thiệu và phân tích và lý giải với màu mực đen. Mặc dù hiện tại suy nghĩ lại, tôi lại nghĩ đáng lý buộc phải để hình ảnh của Sư tôn lớn tưởng của chúng ta minh họa những động tác luyện công mới phải. Ngôn từ của đoạn văn phiên bản được Sư phụ ký kết lên ko quá ví dụ nhưng trong số đó một thuật ngữ được áp dụng nhiều lần là “rút ngắn“, ý tứ là “Pháp Luân Công có thể rút ngắn thời gian tịnh hóa thân thể tín đồ tập, chuẩn mực đạo đức nghề nghiệp của con người được đề cao trong thời hạn ngắn, v.v.”.

Tôi tuyệt hảo nhất bây giờ là: sau cuối thì rút ngắn đến mức độ nào nhỉ? chính vì khi đó các loại trường phái luyện công ở trung hoa Đại lục thật tất cả quá nhiều, tôi từ nhỏ tuổi đã luôn xem xét những bí mật của vũ trụ, về nội khí và đã và đang tiếp xúc với một số trong những môn khí công phổ biến lúc bây giờ. Tôi thích hợp đọc cuốn “Nghiên cứu vãn về UFO” nhưng đầy đủ môn nội khí mà tôi tìm hiểu lại tất yêu giải đáp những thắc mắc của tôi về vũ trụ, giải đáp phần lớn trăn về bên nhân sinh. Vậy đề xuất trước lời giới thiệu về Pháp Luân Công này, tôi cũng phát sinh ra để ý đến tương từ như vậy; trong bụng suy nghĩ đọc xong xuôi bài báo này mình đang trả lại, không suy xét nữa.

Đó cũng giống như là duyên phận vậy! sau khi đọc hoàn thành bài báo, tôi lại gọi tiếp tạp chí. Cuốn tạp chí khi đó tôi phát âm là tạp chí khí công, tôi còn nhớ tên là “Khí công với khoa học“ thì đề xuất (tên ví dụ tôi ko nhớ rõ lắm). Lúc tôi lật vài ba trang thì tình cờ đọc được một bài có tựa đề “Pháp LuânThường đưa – Sinh Mệnh ngôi trường Thanh”, tôi nhớ ko nhầm thì bài viết này là của học tập viên tham gia khóa giảng Pháp thời kỳ đầu của Sư tôn ngơi nghỉ Thạch Gia Trang. Học tập viên này sẽ đề cập đến các thể hội khi bạn dạng thân được đích thân kinh nghiệm điều thần kỳ lúc cô (hoặc anh ấy) tham dự lớp giảng Pháp của Sư tôn và sức khỏe của đồng tu này còn tồn tại sự đổi khác rất mập lao. Bởi vì vừa cụ cuốn tập san lên sẽ lướt mang lại trang này, nên bài viết đã si mê sự để ý của tôi, cứ bởi thế tôi chăm chú đọc hết.

*
Trước năm 1999, thiết yếu phủ trung hoa khuyến khích tập Pháp Luân Công vì lợi ích sức khỏe đối với dân chúng. Ảnh chụp một cảnh luyện Pháp Luân Công thường thấy ở trung quốc trước năm 1999 (ảnh: Faluninfo.net).

Lần thứ nhất luyện công

Ở thời điểm đó, sức mạnh của tôi không được tốt, tôi bị viêm nhiễm gan, viêm xoang, rất đau đớn. Vậy nên, tôi sẽ động trung ương khi đọc mang đến đoạn vị học viên nhắc đến kết quả chữa bệnh dịch thần kỳ sau khoản thời gian tu luyện Pháp Luân Công. Tôi thiết nghĩ: “Chẳng yêu cầu lúc nãy mình bắt đầu đọc phần trình làng về công pháp này trong “Báo thể thao Trung Quốc” tốt sao? ví như như tác dụng chữa bệnh tốt đến vì vậy thì mình cũng cứ test xem sao!”. Cố gắng là tôi luân phiên người, tận dụng trong phòng không có ai (người thống trị thư viện đúng lúc đó có việc đã tách đi) liền mang trộm cuốn “Báo thể dục thể thao Trung Quốc” (do thời điểm đó tôi vẫn chưa tu luyện buộc phải đã mắc không đúng lầm, quả thực dịp đó tiêu chuẩn đạo đức của tôi quá thấp.)

Trở về nhà, tôi xem xét lại phần minh họa những động tác và chú thích mặc dù vì bố cục trang báo gồm phần giảm bớt nên phần lý giải chỉ nắm lược đa số ý cơ bản, đọc xong tôi thiếu hiểu biết lắm. Bài công pháp sản phẩm năm về cơ bạn dạng là tôi không biết triển khai thế nào, còn tứ bài còn lại thì mọi là hoàn toàn có thể làm tuy vậy động tác ko được đúng mực lắm, duy chỉ có bài xích thứ hai là đơn giản nên tôi rất có thể mô rộp được sát giống.

Còn ghi nhớ lần đầu tiên tôi luyện công, khi tập cho động tác tay ôm Bão Luân thì cơ thể thấy không ổn, vị gan của mình không giỏi nên thường xuyên hay cảm giác vùng gan căng trướng, không thông phải luyện đụng tác này một dịp là cảm giác đau sinh hoạt vùng gan, có xúc cảm như sẽ đục đẽo để đả thông bức tường ở phía cuối tuyến đường vậy. Bây giờ tôi đã biết môn công pháp này thiệt tốt, vào lòng phấn kích khôn xiết, suy nghĩ rằng sức mạnh của tôi cuối cùng cũng có được nâng cao rồi!

Giấc mơ của tôi

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được phân công thao tác lại một 1-1 vị vào tháng 9. Thời đặc điểm này rất khó để tìm được một học tập viên tu luyện Đại Pháp, mặc dù tôi ở một thành phố trực trực thuộc tỉnh nhưng lại tôi chưa hề nghe qua ai đó vẫn tu luyện Pháp Luân Công, vậy nên các động tác luyện công của mình vẫn không được đồng tu nào giúp điều chỉnh, uốn nắn nắn.

Một đêm nọ, tôi bao gồm một giấc mơ: Tôi mộng thấy trong một trong những buổi sáng tinh mơ, tôi thấy tương đối nhiều người vẫn luyện công trong một khu vực rừng. Một người đứng tức thì ngắn thành một nhóm, phía trước gồm một người đang hướng dẫn. Cảnh tượng này khôn xiết giống với khung cảnh các đệ tử Đại Pháp luyện công buổi sáng sớm sớm mà tôi chạm mặt sau này. Tôi đã đến và thủ thỉ với phụ đạo viên, tôi nói rượu cồn tác của tôi vẫn không đúng lắm, anh ấy vấn đáp không sao cả, trong vòng một tháng sẽ sở hữu được người mang đến dạy động tác mang lại tôi. Nghe xong, tôi ngay lập tức tỉnh giấc!

Khoảng 3 đến 4 ngày sau giấc mơ trên, khi tôi sống lại đơn vị ôn thi để sẵn sàng cho kỳ thi nguyên cứu giúp sinh. Vào buổi sáng, tôi thức dậy từ sáng sớm còn thường ngày thì tôi rất cạnh tranh dậy sớm bởi vì tôi gồm thói thân quen thức đêm. Nhưng ban đêm đó tôi cứ è cổ trọc mãi không bước vào giấc ngủ được, bèn dậy lấy cuốn sách ra phía bên ngoài đi dạo. Thời gian đó tầm khoảng hơn 5 giờ, lúc tôi vẫn đọc sách thì thốt nhiên nhiên xoay đầu lại nhìn, vạc hiện cách đây không xa gồm một cô đã tĩnh tĩnh luyện công. “Là Pháp Luân Công!”, thời gian đó tôi thậm chí là còn không dám tin vào đôi mắt mình. Vị đồng tu kia sẽ tập rượu cồn tác tay ôm Bão Luân của bài xích công pháp vật dụng hai, tôi trường đoản cú từ bước đến. Đợi cho đến khi cô ấy luyện công xong, bọn chúng tôi bắt đầu cuộc nói chuyện.

Quả nhiên, cô ấy là 1 trong những đệ tử Pháp Luân Công, nhà ở Bắc tởm và đã từng tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ làm việc Bắc Kinh. Bộc lộ của cô ấy cơ hội đó vô cùng kinh ngạc khi tại chỗ này mà cũng đều có thể chạm chán được học tập viên Pháp Luân Công. Tôi ngay chớp nhoáng hỏi cô ấy câu hỏi chỉnh những động tác góp tôi, kế tiếp những đụng tác tập chưa đúng hồi xưa của tôi phần lớn đã được điều chỉnh. Sau này, cửa hàng chúng tôi có một khoảng thời gian thường phân tách sẻ, hỗ trợ lẫn nhau. Ở thời khắc đó, tôi đã thỉnh được cuốn sách “Pháp Luân Công Trung Quốc” new vừa xuất bản. Vị đồng tu này trợ giúp tôi khôn cùng nhiều, khi cô ấy quay trở lại Bắc gớm thường tuyệt gửi thư mang đến tôi như cuốn: “Pháp Luân Công Trung Quốc“ (bản hiệu chỉnh) và tấm ảnh Pháp tượng Sư phụ ngồi bên trên hoa sen, còn căn dặn tôi Sư phụ có thể sẽ mang lại chỗ tôi truyền Pháp vào khoảng thời gian 1994, nhắc tôi hãy ghi nhớ.

Kể từ đó, tôi bắt đầu chú ý mang đến tin tức những lớp dạy nội khí trên báo nhưng lại tôi lại chưa lúc nào đọc được thông tin về Pháp Luân Công. Ngày 9 mon 8 năm 1994, tôi ra bên ngoài mua rau củ vào 1 trong các buổi sáng sớm, mua hoàn thành đi đi dạo quanh sân thì bắt gặp một nhóm tín đồ đang luyện công làm việc phía trước ký túc xá sinh viên! thời điểm đó tôi khôn cùng ngạc nhiên, vì từ trước cho giờ tôi chưa từng nhìn thấy bao gồm học viên luyện công ở khu vực sân nơi tôi sống.

Tôi đi mang lại hỏi thăm bắt đầu biết bọn họ là đầy đủ học viên hải ngoại đến Cáp Nhĩ Tân để tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ. Lúc này sinh viên đang rất được nghỉ hè nên họ đang thuê chống ở ký túc. Nghe được tin tức từ các học viên này tôi new biết khóa giảng Pháp của Sư phụ nghỉ ngơi Cáp Nhĩ Tân đã bắt đầu vào ngày 5 tháng 8 rồi. Tôi lại hỏi họ về địa điểm tổ chức và tôi có thể mua được vé làm việc đâu? chúng ta nói mua trong nhà thi đấu khúc côn mong tại q.8 Phi Trì, tuy nhiên vé đã chào bán hết rồi cơ mà tôi cứ mang đến đó thử xem sao.

Tôi vẫn rất suôn sẻ khi tìm kiếm được Sư phụ

Tôi nhớ là khóa giảng của Sư phụ bắt đầu vào thời gian hơn 5 giờ tối, vào ngày mùng 9 tôi đang đi tới từ khôn cùng sớm. Ngay lúc tôi đứng nghỉ ngơi sảnh nhà thi đấu thì có một người đàn bà từ trong cách ra. Cô ấy trở về phía tôi hỏi tôi có cần vé vào cửa ngõ không? Tôi nói tôi cần, nạm là cô ấy thẳng dẫn tôi vào vào và sở hữu cho tôi một lớp vé với giá 50 tệ.

Xem thêm: Hướng Dẫn Cách Làm Pin Năng Lượng Mặt Trời Đơn Giản Nhất Tại Nhà

Sau đó, tôi mới biết hóa ra cô ấy là nhân viên công tác của nhà thi đấu này. Vậy nên, chỗ ngồi của tôi tại vị trí khá tốt, chưa phải ngồi ở khu khán phòng phía trên mà là ở chỗ các đi lại viên nghỉ ngơi ngơi. Vày lúc đó vẫn còn khá sớm, nên sau thời điểm đưa tôi về chỗ ngồi dứt chúng tôi còn nói chuyện một lúc. Tôi biết rõ tấm vé sẽ là cô ấy thiết lập từ trước, tôi bèn hỏi lý do cô ko nghe giảng? Cô ấy trả lời: “Công pháp này xuất sắc nhưng Sư phụ giới thiệu yêu mong quá cao, quá khắt khe, tôi không làm nổi”. Tôi còn nhớ nữ nhân viên cấp dưới công tác này bọn họ Chu.

Ngày hôm đó tôi quả thật là may mắn! Khán đài bên trên chật cứng người, bao gồm đến khoảng 4.000 mang lại 5.000 fan đến tham gia. Lúc Sư phụ cách vào, một tràng pháo tay thanh thanh phát ra từ sự nồng hậu trong nội trọng điểm của mọi người vang lên khắp hội trường. Sư phụ đi từ phía tôi ngồi tiến về phía trước, Sư phụ rất to lớn lớn khoác một cái áo sơ mi trắng ngắn tay. Mỗi bước đi của Sư phụ không nhanh lắm, trong giờ vỗ tay của tất cả học viên vào hội trường, Sư phụ tiến dần mang lại giữa sân băng rồi phát lên bục giảng. Đó là Sư phụ của bọn chúng ta! Tôi không thể tin được là mình tất cả duyên phận khủng đến vậy, từ bỏ tận sâu thẳm trong tâm mình, tôi biết rằng Sư phụ đó là “Phật“, Ngài đang đứng sống ngay trước mắt tôi sao? Sư phụ vẫn giảng Pháp cho toàn bộ chúng sinh!

Sư Phụ Lý đang giảng khóa thứ hai ở Vũ Hán, tỉnh hồ nước Bắc, mon 3/1993 (ảnh: minghui.org).

Trong quá trình nghe giảng, khuôn mặt của Sư phụ siêu nhanh kế tiếp đã triển hiện thành hình mẫu của Phật. Dịp đó cường độ lý giải pháp của tôi không đảm bảo nên cứ luôn luôn nhìn thiệt kỹ, càng vậy thì lại không bắt gặp được nhưng chỉ việc buông trọng tâm xuống nghe Pháp thì mẫu của Phật cũng theo đó mà triển hiện.

Sư phụ rất cân nhắc các học tập viên nghỉ ngơi Cáp Nhĩ Tân, tôi còn nhớ Sư phụ vẫn giảng Pháp một lần sống Cung văn hóa Công nhân Cáp Nhĩ Tân cho các học viên tại chỗ này nghe. Hôm đó tôi ngồi nghỉ ngơi trên tầng, bên cạnh có hai thanh nữ học viên vốn dĩ là học môn nội công khác, tuy nhiên nghe bạn khác reviews Pháp Luân Công giỏi nên cũng cho tới nghe giảng. Có lẽ rằng năm đó mọi người vẫn chưa xuất hiện nhận thức sâu sắc về pháp luật của Đại Pháp nên những lúc giảng pháp môn sư phụ thường dừng lại để mọi fan trong hội trường hoàn toàn có thể thể hội được Pháp Luân đang xoay chuyển không hoàn thành trong lòng bàn tay hoặc gia quyến của họ để trị bệnh. Vì để giúp đỡ các học tập viên ở Cáp Nhĩ Tân rất có thể nhanh chóng đề cao lên, Sư phụ tiếp nối đã an bài xích cho shop chúng tôi buổi giao lưu share với các học viên ở khoanh vùng khác, địa điểm là sân chuyên chở của Đại học Sư phạm Cáp Nhĩ Tân. Khi ấy Sư phụ đang phó thác cho một vị học viên cạnh bên Ngài đi sắp xếp.

Một ngày nọ lúc Sư phụ giảng Pháp xong, Ngài đứng phương pháp tôi gần đầy hai mét với lắng nghe phiên bản báo cáo các bước của một học tập viên còn tôi thì lặng lẽ âm thầm đứng yên một chỗ. Vị Sư phụ của bọn chúng ta, Sư phụ trẻ con hơn tương đối nhiều so với trên ảnh, Ngài khôn xiết hiền từ. Lúc đó tôi không có bất kỳ suy nghĩ làm sao trong đầu, cứ bởi thế mà đứng yên một chỗ mắt nhìn chằm chằm Sư phụ, ngỡ như như không tin là mình hoàn toàn có thể được gặp mặt Sư phụ vậy. Ngừng buổi giảng Pháp, những học viên rời đi gần hết rồi tôi mới quay fan rời đi, đi được ko xa, tôi bất giác ngoái đầu lại nhìn Sư phụ, lúc này tôi thấy Sư phụ cũng đang chú ý tôi, đến lúc tôi quay bạn thì Sư phụ cũng tách đi.

Còn tất cả hai lần khác, tôi nhìn thấy Sư phụ bước ra tự Nhà tranh tài với những học viên khác, tôi bất giác vùng dậy và vỗ tay.

Dường như thể vào ngày cuối cùng của khóa giảng Pháp, trong quy trình nghe giảng, Sư phụ đang triển hiện hình tượng của Phật vô cùng cụ thể cho các học viên, trông cực kỳ giống với bức tượng phật Phật nhưng con tín đồ điêu khắc. Mẫu Phật của Sư phụ cũng mở lời để giảng Pháp, sau dần hình tượng của Phật không hề rõ nữa còn số chỗ ngồi của Sư phụ thì tràn trề ánh đá quý kim, chỉ với mỗi thanh âm giảng Pháp của Sư phụ vang vọng khắp nhà thi đấu. Sau khoản thời gian khóa học kết thúc, không ít học viên giương biểu ngữ lên trước Sư phụ, Sư phụ đang đích thân lập một vài ba điểm luyện công ngơi nghỉ Cáp Nhĩ Tân và chọn ra các phụ đạo viên cùng trạm trưởng để giúp đỡ đỡ cho mọi người.

Cuối cùng, Sư phụ sẽ tóm tắt lại hết các nội dung, có không ít điều tôi không hề nhớ rõ nữa nhưng lại sâu thẳm trong tâm địa khảm tôi phát âm được đắc được cơ hội này thật khó lắm thay! Tôi biết Sư phụ khôn cùng vĩ đại, từng lời giảng của Sư phụ tôi đều chào đón từ nội trung tâm của mình, tôi hiểu đúng bản chất mình nên tin tưởng Sư phụ, Sư phụ đang nói với những học viên có thể ngồi sinh hoạt đây, ngay trong hội trường này thì duyên phận đều không phải là nhỏ. Sư phụ căn dặn mọi người bất luận chạm mặt phải cực nhọc khăn như thế nào, cũng buộc phải nhớ lời Sư phụ giảng: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành”. Sau cùng, Sư phụ tiếp tục làm cồn tác hướng đến nhà thi đấu rồi Ngài chuyển phiên lòng bàn tay đề xuất một vòng phía về tất cả các học viên.

Mỗi lần hồi ức lại đoạn cam kết ức này, tôi lại cảm xúc trân quý hơn khi nào hết. Đó là niềm vui đôn hậu của Sư tôn, là việc phó xuất trong khổ sở vì bọn chúng sinh. Tất cả những vấn đề này đã khuyến khích và khiến cho tôi yêu cầu chấn động. Từng thời từng tương khắc trên tuyến đường tu luyện của phiên bản thân sau này, những vấn đề đó mãi mãi là gần như hồi ức trân quý nhất so với tôi, sát cánh đồng hành cùng tôi trên con đường đại đạo chủ yếu Pháp quang đãng minh.