Phim tac pham tat den cua ngo tat to

      244

CHƯƠNG 6

Bà Nghị chỉ tay quát tháo thằng bé dại lấy nước. Bà uống một hớp nhấp giọng rồi hỏi chị Dậu:

– cố kỉnh nào ngươi nghĩ tao nói tất cả đúng giỏi không? Chị Dậu dơm dớm nước mắt:

– Vâng. Thưa hai cố gắng ý nhỏ cũng biết rằng cháu được sang đó nương nhờ vào hai gắng và cô Hai, thiệt là phúc mang lại nó lắm… tuy nhiên vì, nhà bé thiếu hơn hai đồng xu tiền sưu, mới buộc phải đến kêu cửa cụ. Nếu chỉ có một đồng, thì còn hơn một đồng nữa, chúng con băn khoăn chạy vào đâu được. Vậy xin hai nỗ lực đón tay làm cho phúc…

*
Tắt đèn-Ngô tất Tố phần 2

Ông Nghị quát:

– Thiếu từng nào mặc kệ mày, đề cập lể gì? ngươi định bổ vào nhà tao đấy à? Chị Dậu thèn lẹn nâng dải yếm vẫn chùi vào mắt.

Bạn đang xem: Phim tac pham tat den cua ngo tat to

Bà Nghị yên ủi:

– thiếu một đồng nữa thì xem trong nhà còn có cái gì xứng đáng tiền, lấy mà phân phối nốt đi vậy! Chứ đứa phụ nữ sáu tuổi, bây chừ cho ko cũng không đắt thay, ai cồn rồ mà lại trả mi hơn…

– Thưa lại hai cụ, thật quả đơn vị con không thể cái gì quý giá hai hào. Bà Nghị cười nhạt:

– Sao bảo công ty mày tất cả con chó mẫu khôn lắm?

– À, thưa cố gắng có! nhưng lại nó bắt đầu đẻ, con nó hãy còn non lắm, có cung cấp cũng không một ai muạ ví như có người mua cho, chúng con chưa hẳn bán nhỏ cháu.

– Nó đẻ mấy con? con nó đả mở mắt chưa?

– Bẩm tứ con! Nó đả biết ăn cơm nhì hôm nay… hay là xin ráng đỡ bé hai đồng, lờ lã thay nào bé cũng xin vâng. Chỉ độ nhì phiên chợ nữa, mấy con chó ấy cứng cát, bán được thì nhỏ xin nộp cụ. Bà Nghị bĩu môi:

– tiền tao có phải vỏ hến nhưng tao quẳng ra đến mày bây giờ? dễ dàng tao hám lãi của mi lắm đấy? Thôi.

Thế này này: Chó non tao cũng sở hữu vậy. Bắt cả bé chó mẫu và bầy con chó con sang đây, tao trả cho 1 đồng nữa. Cùng với con nhỏ nhắn kia một đồng là hai.. Thay là công ty mày đủ tiền nộp sưu, lại ngoài nuôi chó, ngoài nuôi con. Sướng nhé!

Rồi bà Nghị vui vẻ chú ý mặt ông Nghị:

– Ấy tôi cứ tốt thương bạn thế đấy! tín đồ khác thì chúng ta mặc kệ, ai khá đâu? kêu lắm thì bã bọt mép.

Chị Dậu lại cất chan nước mắt. Bi tráng rầu, chị vẫn ngồi xuống bực cửa ngõ và nói chầu lên:

– Vâng! con cũng biết cụ có lòng thương đơn vị con mới thế. Chứ đàn chó vừa mới mở mắt, ai cài làm gì…? Nhưng, thưa cụ, giá chỉ chó hiện nay cũng không hề ít tiền lắm, một con chó cái, nhỏ đem ra chợ chào bán ít nhất cũng khá được đồng rưỡi.

================ Tắt đèn-Ngô vớ Tố phần 2 ================

Còn bốn con chó con, giả dụ nuôi thêm vài ba phiên chợ nữa, cầm cố nào cũng khá được năm hào một con. Vậy là tất cả đến cha đồng rưỡi, nắm cho một đồng thì thiệt con quá. Xin nắm trông lại!

Ông Nghị đập tay xuống sập:

– Đem ngay đi chợ nhưng mà bán! ko nói lôi thôi! Mất thì giờ! Thời Tây bây giờ, thì giờ là quà bạc, không ai công đâu mang cả cùng với mày… Hừ! Vừa mới ngoen ngoẻn nói rằng bán không ai mua , fan ta có tác dụng phúc thiết lập cho, lại còn nhằng ngằng kêu rẻ! phải chăng thì mang ngay ra chợ mà bán. Ra ngay!

Chị Dậu nhổm lỗ hậu môn toan đứng lên. Bà Nghị thẽ thọt:

– Chúng cất cánh cứ dòng thói ấy, ko trách chẳng ai bi ai thương, khổ là xứng đáng kiếp. Trong khi thuế má ngặt ngòi, đồng bạc đãi cho vay, lãi ngày năm xu, người ta sẽ phải ném ra mà mua bọn chó bắt đầu mở mắt, cố gắng là tín đồ ta làm cho ơn mang đến mày. Mi tưởng tín đồ ta không thể thiết lập đâu được chó đấy chắc? hay là chó của nhà mày bằng vàng? Thôi, nếm nếm thêm hào nữa, chũm là vừa con, vừa chó, cả thảy được hai đồng mốt. ưa thích không?

Chị Dậu lại tần ngần ngồi xuống:

– Bẩm cụ, một vài ba hào ở vắt chẳng thắm vào đâu, nhưng, ở con thì nó to lắm. Xin vậy cho con lấy năm hào nữa vậy.

Bà Nghị ra cỗ dễ dãi:

– Con bà bầu mày cũng gớm ghê lắm! Thấy bở thì đào mãi! Ừ, thì tao trả thêm 1 hào. Là hai đồng hai.

Bằng lòng thì lên nói với ông giáo làm văn từ bỏ chọ Và đề xuất trả ông ấy nhị hào giấy mực. Nghe không!

Chị Dậu thất vọng:

– thế thì nhỏ chỉ được nhì đồng lấy về… Ông Nghị lại cáu:

– Chứ từng nào nữa? nhị chục nữa nhé! Thôi, cho cầm cố cũng mắc lắm rồi. Buôn bán thì đi làm việc văn tự. Không chào bán thì về. Về thẳng!

================ Tắt đèn-Ngô tất Tố phần 2 ================

Về thì đăm nguồn vào đâu? Để ông chồng bị trói đến khi nào nữa?… Thôi, trời vẫn bắt tội, cũng đành nhắm đôi mắt liều… mặt tai chị Dậu, văng vẳng gồm tiếng như vậy. Nước đôi mắt ứa ra, chị lại vực dậy với diện mạo não nùng:

– Vâng con xin cung cấp hầu nhì cụ. Nhờ người lớn tuổi cho bảo ông giáo có tác dụng giấy giúp con!…

Bà Nghị dõng dạc call xuống nhà dưới:

– Đứa làm sao lên nhà học mời ông giáo xuống đây mang đến tao!

Đồng hồ nước trên tủ nhàn hạ đánh mười một tiếng. Giấy cót sổ ra xoe xòe. Bà Nghị tươi mỉm cười nói cùng với ông Nghị:

– Sao hiện giờ mới mười một giờ? hay là đồng hồ nhà ta chạy sai? Ông Nghị rung đùi, vuốt chồm râu tây cong thế trên mép ngậm tăm:

– Bà quê lắm! Đồng hồ nước của Tây tạo nên sự có lúc nào sai? hiện nay mười một giờ đồng hồ là đúng. Công ty ta ăn cơm lúc sớm.

Bóng nắng xuống thềm ngay sát một hàng gạch. Xe cộ lửa một tiếng toe toe hét còi.

Ông giáo kéo đôi giầy vá từ trên đầu nhà bái đi sang. Trong tay đầy đủ cả quản bút, lọ mực, giấy trắng và giấy thấm.

Với chiếc búi tóc ngất xỉu ngưởng trên đầu, với loại sức học tập chữ Nho bằng rưỡi quốc ngữ, ông ấy call là thầy vật thì đúng hơn. Chỉ vì chưng về phần nhà nhà nuôi cơm, giờ đồng hồ nuôi ông đồ vật không bởi tiếng nuôi ông giáo, do đó ông ấy cần đổi sang ngạch thầy giáó, để dậy mấy đứa trẻ học tam trường đoản cú kinh và A B C, với viết văn tự cho tất cả những người đến nhà ông Nghị cầm cố vay mượn. Vào trong nhà khách, ông giáo se vẫn đẩy thúng gạo nếp trên chiếc tràng kỷ gỗ lát với lễ phép ngồi vào địa điểm đó.

Sau một hồi lưu ý nghe lời ông Nghị dặn dò, ông giáo nghiêm trang cúi vào khía cạnh bàn. Trịnh trọng ông ấy viết.

Cả đơn vị im lặng.

Năm phút, mười phút, nửa giờ… Ông giáo ngước lên ngó khía cạnh chị Dậu:

– Chị kia, sang phía trên tôi đọc mang lại nghe, rồi lăn tay vào!

================ Tắt đèn-Ngô tất Tố phần 2 ================

Dón dén, chị Dậu cho cạnh tràng kỷ. Ông giáo đằng hắng cha tiếng, rồi bởi giọng giảng nghĩa cho học trò, ông ấy đọc:

Tên tôi là Nguyễn Văn Dậu, hai mươi sáu tuổi sinh hoạt làng Đông xá, và vợ tôi là Lê thị Đào, hai mươi bốn tuổi, cũng sinh hoạt làng ấy, bao gồm mượn ông của ông bà Hoàng thị Sẹo, năm mươi tám tuổi, vk cả ông Nghị viên trằn Đức Quế làm việc làng Đoài thôn, một song hoa tai bởi vàng nặng tía đồng cân, quý giá hai chục đồng bạc. Hạn những năm năm phải trả. Nếu không trả, cửa hàng chúng tôi xin chịu đựng tội bội tín. Giấy này có tác dụng tại xóm Đoài làng ngày… tháng… năm…

Chị Dậu nghe rồi rẫy nẩy:

– Thưa ông, ông lầm rồi. Tôi buôn bán con với chó, chứ tất cả mượn hoa tai của bà đâu?

Ông Nghị rút vội loại tăm trong mồm mình, đặt ngang vào miệng tách bóc nước:

– không người nào thèm đánh lừa bọn chúng baỵ hiện giờ luật new nghiêm cấm phụ huynh bán con, cho nên văn tự buộc phải viết như thế, chứ không nói con, nói chó vào được. Sau này, ngươi cứ khiến cho con mày sinh sống mãi cùng với cô hai, thì loại giá ấy tao cũng coi như không có. Nếu như mày trở mặt mà đem con về, tao vẫn chiếu giấy vứt tù cả vợ lẫn chồng. Giấy làm như vậy, chỉ cốt giữ mang lại nhà mày khỏi lật nhà tao, chứ đơn vị tao không có lẽ nào thèm lật nhà mày. Cụ là khi nào tao cũng núm đằng chuôi, chứ tao không cố gắng đằng lưỡi. Nghe không?

Dứt mạch diễn thuyết, ông Nghị bưng tách bóc nước uống côn trùng hớp lớn, súc miệng òng ọc mấy cái, rồi nhổ toẹt xuống nền nhà:

– Tùy đấy mày gồm tin đơn vị ta thì lăn tay vào đem đến cho ck mày ký tên, với xin chữ lý trưởng thừa nhận thực tử tế. Rồi mang sang đây, thì tao sẽ giao tiền chọ nếu như mày hoài nghi thì thôi. Đây tao không ép.

Hai mặt hàng nước đôi mắt hòa với đều giọt mồ hôi thánh thót rơi xuống đống má, chị Dậu cắn mặt đứng im. Một lát sau, chị trái quyết:

– con xin vâng theo lời cu.

Thế rồi chị giơ bàn tay buộc rẻ chìa nhị ngón tay để cho ông giáo thoa mực cùng in vào bứa văn tự. Xong việc, chị gập bức văn tự, giắt vào dải lưng. Cách ra thềm, chị nhặt lấy mẫu mê nón bị chó cắm rách. Ngần ngại, chị đặt mê nón lên đầu, cúi kính chào vợ ông chồng ông Nghị cùng ông giáo. Bà Nghị vặn vẹo nhắc đi kể lại:

– lưu giữ lấy mẫu gì đậy cho mấy con chó con, kẻo nó bị nắng.

================ Tắt đèn-Ngô vớ Tố phần 2 ================

CHƯƠNG 7

Bóng cây xẻ đến gần con đường bao lan. Mặt trời chênh chếch nhòm vào cội đa, cội gạo. Những nhỏ trâu, bò bị tóm gọn và bị ký giam chỏng gọng nằm bên dưới ánh nắng, uể oải nhai đa số rễ khoai hoặc cỏ héo của chủ ban chọ Một lũ đàn bà chờ đợi nộp thuế, lê la ngồi khắp thềm đình.

Đàn chó chui trong gậm đình, chực cướp xương rơi, con nọ cắn con kia ăng ẳng. Bên trên đình nhà hàng ăn uống đã tàn. Chánh tổng ngậm tăm nằm cạnh bàn đèn, nhị mắt lim dim giở ngủ.

Cai lệ ngồi nhổm nhị chân cạo lọ cặp môi thâm xịt nhành ra ngay sát tới với tai.

Cậu lính cơ mang hết gân guốc trên bộ mặt đỏ gay, ra sức nghiền cục sái trong cái chén bát mẻ.

Mấy ông hương trưởng, Tộc biểu, Trương tuần xúm quanh dòng điếu lũ và chiếc nóng tay, kẻ hút thuốc, bạn phùng mồm thổi chén ăn cơm nước nóng.

Lý trưởng tựa sống lưng bên bức câu lơn, thù tiếp Chánh hội, Phó hội bằng mâm cỗ chỉ còn rau chuối với lá tía tộ Thư ký, Chưởng bạ lễ phép chìa đũa, mời nhau gắp mấy miếng thịt mỡ khô cong các cạnh. Lý cựu, Phó lý, Thủ quỹ châu đầu bên trên lớp chén bát đĩa đầy các nhặng xanh, gật gù nhắc chén bát lên lại đặt bát xuống.

Người đơn vị Chánh tổng, người nhà Lý trưởng. Mấy anh tuần phu canh ngày, ken vai vây rước rá cơm trắng đi hới và chầu nước suýt ruồi chết nổi lều bều soàn soạt vừa và, vừa nuốt.

Mỗi fan mỗi miệng, ai nói nấy nghe. Sự ầm ầm càng giúp sức cho sự nóng nực. Chị Dậu về mang đến cổng đình, vừa thấy giờ đồng hồ ông Lý cựu quát lác vang vào đình:

– Thằng mới đâu? Vào ty rước thêm mấy chai rượu nữa ra đây! bọn chúng tao còn uống! Ai thôi mặc ai.

Tiếp mang lại tiếng ông Chánh hội:

– Hãy gượm! Rượu còn đấy các ông cứ uống mang đến hết. Để nó đi tải vài đồng thuốc phiện nữa đã. Nuốm chánh ngóng đã thọ rồi.

================ Tắt đèn-Ngô tất Tố phần 2 ================

Rồi mang lại tiếng ông hương trưởng:

– rảnh rỗi hãy thiết lập thuốc phiện cũng được. Mồm tao còn chưa rửa đây! Ra giếng múc tao chậu nước.

Rồi đến tiếng ông Thủ quỹ:

– Rồi hãy đi múc nước! mày đi rót một tí nước mắm vào đó cái đã! Rồi mang đến lượt ông Lý cựu cầm lại:

– các ông đừng bao gồm bỉ mặt nhau! Tôi đương bảo nó đi đem thêm rượu, các ông lại nỡ vỗ vào khía cạnh tôi, bạn này sai nó câu hỏi này, tín đồ kia sai nó vấn đề khác… Khỉnh nhau vừa vừa chứ!

Bạo dạn chị Dậu tiến bước cửa đình, hạ cái mê nón ở trên đầu xuống:

– Chào các cụ, chào các ông.

Cả đình đổ xô trông ra. Fan nhà Lý trưởng cháo ngược đôi đũa chỉ vào khía cạnh chị:

– Sưu của anh ấy ấy đầy đủ chửa? Đem mà nộp đi.

Cai lệ vừa cạo hết sái trong lọ, ngẩng đầu trông lên:

– À! Con vk thằng gì ở xóm cuối làng buộc phải không? Chị ta cứng cổ lắm, lý sự lắm. Sáng sủa nay nếu như không vội đi bắt đứa khác thì tôi biếu thêm chị ấy vài chục trái phật thủ nữa.

Phó lý chõ vào:

– Nó là bà xã thằng Đĩ Dậu chứ thằng gì? Sao ông không giã thêm cho nó một mẻ? Ông lý tôi mời ông về đây, chỉ cần phải có thế.

Lý trưởng rung đùi ra cỗ đắc ý:

– Tôi nói trên tất cả Cụ Chánh, gồm Ông Cau cùng đông những ông tất cả: Vụ thuế này tôi làm cho kể cũng cứng lắm. Không nên gì hết, đứa làm sao trái ý, tiến công luôn. Mà cũng có thể có thế new được. Chúng tôi làm vua có tác dụng việc, xung quanh năm đầu trầy hậu môn thớt, chỉ có những khi hồng thủy trướng lag và những khi sưu thuế giới kỳ như thế này, thì mới có thể có quyền. Tha hồ đánh, tha hồ trói, trai làng thằng nào bướng bỉnh… đánh chết vô tội vạ.

================ Tắt đèn-Ngô vớ Tố phần 2 ================

Chị Dậu chẳng nói chẳng rằng. Điềm tĩnh, chị quan sát khắp mấy gian đình. Góc đình vào cùng, chừng rộng mười anh trai đinh doãi chân ngồi sắp đến hàng sau đám mâm chén bát lổng chổng. Người nào cũng như nấy, khuỷu tay gô vào chấn tuy vậy bởi một gai dây thừng kếch xù.

Cố nhiên, bầy bà phụ nữ không thể đi qua trước vị trí dân làng nạp năng lượng uống. Chị Dậu bèn lùi trở xuống, nói quanh nói quẩn ra cửa ngõ sau, rồi lẻn đến chỗ chồng ngồi.

Anh Dậu ngả đầu vào bức chấn song, đôi mắt nhắm nghiền, miệng há hốc ra với thở hổn hển, mười đầu ngón tay xuống huyết xưng lớn bởi mười trái chuối.

Xem thêm: Những Câu Truyện Kinh Dị Hàn Quốc, Kinh Dị Hàn Quốc Truyện Tranh

Chị Dậu rụng tách nổ đốt:

– Trời đất ơi, ck tôi làm thế nào thế này?

Những bạn bị trói của anh Dậu, mỗi cá nhân trả lời một câu:

– Anh ấy lên cơn bão rét tự hồi non trưa kia đấy. Hiện nay chừng như mệt mỏi quá, hắn mới lả đi và new im được một lát, thời điểm nãy còn vừa run vừa rét, làm sốt cả ruột fan ngoài.

– Thôi! Liệu mà vay mượn chào bán chác mau lên, cầm lo cho vừa khéo tiền sưu, rồi đem anh ấy về nhà. Shop chúng tôi khỏe mạnh mẽ thế này cơ mà bị người ta trăng trói, cũng còn nhức rức đau khổ đây, huống đưa ra anh ấy đương ốm…!

Chị Dậu sụt sùi:

– Khốn nạn! nào tôi tất cả tiếc gì đâu? Trông thấy chồng con ráng kia dầu gồm ruột gan là fe cũng bắt buộc đau đớn. Mà lại vay không được, buôn bán chưa kịp, những bác ạ!

Vừa nói, chị Dậu vừa nước đôi mắt giàn giụa, ngồi xuống, chị sè đã vỗ vai chồng:

– Thầy em! Thầy em ơi! tỉnh dậy chiếc nào!

Anh Dậu vẫn lì bì, định kỳ bịch. Phó lý ở xung quanh lòng đình ra oai:

– Con bà bầu đĩ Dậu! Mày bao gồm câm đi, ko thì ông vả vào mồm bây giờ! Đình buôn bản chứ xó buồng của vợ ông chồng mày đấy à? Ai mang đến chúng cất cánh đú đởn với nhau ở đấy? Đàn bà thối thây, suốt năm bao gồm một suất sưu của ck mà không chạy nổi, lại còn nỏ mồm,.. Thầy em cùng với thầy anh… ngứa tai bọn chúng ông!

================ Tắt đèn-Ngô tất Tố phần 2 ================

Chị Dậu như ko nghe biết chi hết, cứ việc nắm mang vai chồng lay đi lay lại, như fan ta cứu vãn kẻ ngộ gió. Thọ lâu, anh Dậu chậm rì rì mở to nhì mắt white dã với rên hầm hừ.

Chị Dậu mếu máo:

– Thầy em làm thế nào thế? gồm phải lên cơn bão rét giỏi không? Hay là chỗ trói nhức quá?

Anh Dậu ú ớ:

– U nó vẫn ra đấy ư? Đi lấy mang lại tôi chén bát nước. Khát lắm, ráo cả họng tự sáng đến giờ.

Chị Dậu vội gạt nước đôi mắt đứng dậy, mượn thằng new cái bát yêu đàn, chị ra giếng xin một chén nước bưng vào. Anh Dậu vục đầu vào bát, òng ọc nốc một khá dài, rồi anh ngửa cổ ra bức chấn song mà thở. Bụng sủi ầm ầm như suối reo.

Bên ngoài, mấy ông lý dịch vẫn uống rượu, vẫn hút thuốc, vẫn quạt phành phạch, vẫn giở lý luật gượng nhẹ nhau lộn bậy.

Chị Dậu sờ trán chồng, sờ chân chồng, sờ cổ tay chồng, rồi chị lạm la sờ chiếc nút thừng ngơi nghỉ đằng sống lưng chồng, toan tính túa trộm đến nó rộng ra một chút.

Nhưng dòng nút ấy, bạn thắt hình dáng móng lợn với riết chặt lắm, chị cần thiết nào mà nới ra được. Một lúc sau, anh Dậu tương đối tỉnh, mơ màng chú ý vợ:

– thế nào? U nó vẫn sang nhà cố Nghị Quế xuất xắc chưa?

– Đã. Tôi ở mặt ấy về đây.

– núm ấy chuộng đấy chứ?

– bằng lòng. Nhưng bạn ta bắt viết văn tự và bắt đèo thêm…

Chị ko nỡ nói không còn câu, ngập ngừng, chị tháo dỡ dải lưng, đem mảnh giấy tây trao mang lại chồng:

– Tôi sẽ nhờ ông giáo bên ấy viết hộ văn từ bỏ rồi đây. Thầy em coi xem nạm nào.

Anh Dậu mặc dù đón mang bức văn tự, nhưng bởi cánh tay bị dây thừng ghì lại chặt quá, anh tất yêu đưa nó lên dến sát mắt mà lại coi. Chị Dậu lại buộc phải cầm lấy và chìa lên tận ngang mặt cho ông chồng lẩm nhẩm tấn công vần.

Lý trưởng ngước đôi mắt ngó thấy, cơn lôi đình nổi lên tức thì:

– hồ sơ gì đấy! Con người mẹ đĩ Dậu? Đơn kiện cần không? Ừ được, có xuất sắc thì đi khiếu nại ngay ông đi! Ông thử mang lại mày thêm một trận nữa, để mày đi kiện luôn luôn thể.

Rồi hắn đứng choàng ngay lập tức dậy, giơ chân toan bước. Nhưng loại cây giết mổ nó cứ ảo đảo như tín đồ lên đồng, xiêu vẹo xiêu, sẹo sẹo, chỉ chực xẻ xuống sàn đình. Hắn bắt buộc vịn vào cột đình, và lại ngồi phịch xuống chiếu. Cậu bộ đội cơ hầm hố đứng lên:

– Ông lý trưởng cứ ngồi đấy. Để tôi trị chúng nó! ý muốn đi khiếu nại thì được đi kiện, khó gì?

================ Tắt đèn-Ngô tất Tố phần 2 ================

CHƯƠNG 8

Vừa nói cậu Cơ vừa đùng chạy lại, giơ mạnh tay tay tát tấn công bốp vào mặt anh Dậu một cái.

Và, mắm môi, mắm lợi, cậu thét:

– ngươi đi khiếu nại đi, ông xem! hiện nay vẫn chửa nộp sửu, còn chực sinh sự với ông à?

Anh Dậu chết điếng fan đi. Nước đôi mắt chảy ra như mưa, anh vẫn đập nguồn vào bức chấn tuy nhiên và kêu:

– Trời đất ơi! – phụ huynh Ơi! Thân tôi sao cơ mà nhục đến cầm này? như thế nào tôi tất cả định kiện tong gì ai cho cam!

Chị Dậu ậm ực muốn khóc, nhưng mà không khóc được. Hồ hết người ở bên cạnh đứng rớt nước mắt.

Cậu Cơ vẫn nét phương diện hầm hầm. Ráng chặt bàn tay, cậu chĩa vào mặt chàng trai khốn nạn:

– Mày ý muốn vu vạ, bảo ông?

Luống cuống, chị Dậu gấp đứng dậy. Một tay giơ bức văn tự, một tay thế lấy cổ tay cậu Cơ thê thảm, chị nói bằng giọng van lơn:

– Thôi, em xin ông quyền. Bên em đau yếu, ông tha cho! tất cả phải đơn kiện đối chọi tong gì đâu? Đây ông coi, loại văn từ bỏ của em buôn bán con nhỏ bé cháu để đưa tiền nộp sưu mang lại nhà em đấy mà.

Chừng ao ước tỏ ra mình là người thạo chữ, cậu Cơ đón bức văn tự, điềm tĩnh xem hết từ cho cuối.

Rồi cậu nhẹ giọng vẫn gắt:

– Nói láo! dòng giấy mượn song hoa tai bởi vàng đấy chứ, văn trường đoản cú đâu mà văn tự.

================ Tắt đèn-Ngô vớ Tố phần 2 ================

CHƯƠNG 9

Hương trưởng, Tộc biểu, những người vô sự đơn nhất đứng dậy vắt dìu Lý cựu về nhà. Chỉ từ mấy ông chức dịch đương thứ phải ở lại đây lo lắng việc thuế.

Chị Dậu đợi cho tan cơn ồn ào, bắt đầu dám rón rén cách lại nói với lý trưởng

– Thôi con lạy ông! Xin ông hãy tạm tha trói nhà nhỏ một lúc, để nhà bé ký vào văn tự, nhỏ mới có tiền đóng sưu

Lý trưởng vẫn giận dữ:

– Đừng lằng nhằng! Trói cũng ký kết được. Không phải tha.

– Bẩm ông, xin ông trông lại! Thật trái nhà bé bị trói chặt quá, cánh tay quặt mãi ra ẩn dưới lưng, không sao ký kết được! Chứ giả dụ nhà nhỏ ký được thì đâu dám kêu van cho rác tai ông!

– Đưa văn tự phía trên ta xem!

Chị Dậu sẽ sàng nâng mảnh văn tự trao mang lại Lý trưởng, rồi im lặng chị nén lòng ngồi ngóng ở cạnh câu lơn.

Mặt trời sẽ nghiêng sang vùng sau đình.

Ánh nắng và nóng luồn qua chấn song, thấp thoáng soi địa điểm anh Dậu.

Thằng new lật đật quét dọn cơm rau rơi vãi và mãnh bát, miếng chậu ném làm việc sàn đình.

Vợ nó hặm hụi ngồi bên dưới sân đình rửa bát, rửa mâm, vét vói những chén thịt vượt canh dở.

Mấy mụ đàn bà ngoại canh thứu tự lên đình nói cùng với Thủ Quỹ dở sổ tính thuế.

Lý trưởng đánh vần không còn bức văn tự, ngay thức thì thở tương đối rượu vào phương diện chị Dậu:

– chỉ việc chồng mi lý vào văn tự thôi à?

================ Tắt đèn-Ngô tất Tố phần 2 ================

– ráng Nghị bắt cần xin triện của ông dìm thực cho nữa. Nhưng bé sợ Ông, đề xuất chưa dám nói.

Lý trưởng cười nói coi thường bi?

– Triện của ông bao gồm phải củ khoai? dễ dàng ông đóng cấm đoán mày đấy chắc!

– Xin ông yêu thương con… Nếu không tồn tại triện của ông, ráng Nghị lại không giao tiền.

– Một đồng bạc! Nghe chửa! cụ là ông thương ngươi đấy, người khác thì nên năm đồng.

– Lạy ông, ông xét lại chọ Con cung cấp cả nhỏ lẫn chó bắt đầu được gồm hai đồng bạc. Mặc kệ. Ko biết, đầy đủ một đồng bạc đãi thì ông đang đóng triện cho.

Chị Dậu vừa nói vừa khóc:

– giả dụ ông ko thương, nhỏ không đem đâu được tiền nộp sưu

– Chẳng bao gồm tiền sưu thì ck mày ngồi tù.

Thất vọng, chị Dậu rũ rượt ngồi im. Đến lượt anh Dậu năn nì chũm vơ.

– Thưa ông, con có muốn chi cố này! Trời có tác dụng vận hạn nhức yếu bắt buộc con đề nghị chịu. Xin ông yêu thương lại vợ ck nhà con, một đồng tệ bạc con cũng xin vâng, nhưng nhỏ hãy khất ngày mai đóng thuế con bắt nhà bé cấy trừ hầu ông.

Chánh tổng phì cười;

– hiện thời lại có lối đóng triện cấy trừ nữa. Thôi cũng được! Ông Lý nhấn lời mang đến nó đi, chớ để chúng nó nói mãi điếc tai

Lý trưởng làm cỗ khó khăn

– Vâng! Tôi nghe lời vậy Chánh Rồi bèn xoay hỏi chị Dậu

– Mầy định cấy trả bên tao bao nhiêu?

– con xin cấy hầu ông một mẫu

– Đồng bội bạc một mẫu cầm ra một hào một sào cơ à? ko được, yêu cầu một mẫu rưỡi.

– Ông dạy cố nào con cũng xin vâng

Chuyện êm, anh Dậu được trợ thì thoát ly gai thừng nhằm đề thương hiệu vào văn tự. Cơ mà anh bị trói đã lâu cánh tay sưng mập và bại liệt, những đầu ngón tay cơ tái, bấm chần chờ đau, lóng cóng mãi ko viết được một chữ.

================ Tắt đèn-Ngô vớ Tố phần 2 ================

#9. Trường hợp bạn muốn thảo luận thêm về sách nói tốt có chủ ý gì tương quan Tiểu thuyết Tắt đèn-Ngô tất Tố phần 2 đừng rụt rè để lại dưới bình luận dưới nội dung bài viết này nhé.