Những người vay mượn tí hon

      725

Những tín đồ Vay Mượn bé bỏng - Mary Norton

Tác giả Mary Norton
Bộ sách The Borrowers
Thể loại thiếu nhi
Tình trạng Hoàn Thành
Định dạng eBook prc pdf epub azw3
Lượt xem 2439
Từ khóa eBook prc pdf epub azw3 full Mary Norton The Borrowers đái thuyết thiếu nhi ảo huyền Văn học tập Anh Văn học tập phương Tây
Nguồn tve-4u.org

*

Biết bao mẩu truyện về fan tí hon đã có lần làm mê say cả nạm giới. Mà lại chẳng phải ai ai cũng biết rằng họ thực thụ tồn tại. Và trong mẩu truyện này chúng ta lại là những người vay mượn sinh sống dưới thế giới nhỏ người.Bên dưới sàn nhà căn phòng nhà bếp của một tòa thành tháp cổ có gia đình Clock tí hon, có ông Pod, bà Homily và con gái họ, Arrietty. Hễ đề xuất cái gì, ông Pod chỉ câu hỏi lên “mượn” bé người. Nhưng mà chỉ mình ông được ngao du lên trên, bởi luôn còn đó nguy cơ người vay mượn bị “nhìn thấy” và quan yếu trở về nhà. Cuộc sống của nhà Clock dễ dàng, cơ mà lại quá bi thiết tẻ với cùng 1 đứa trẻ em như Arrietty. Cô chỉ có thể nhìn trời xanh qua ô lưới sắt, thay đổi từ khe ván gỗ, lủi thủi nghịch một mình. Arrietty đang vô cùng khao khát được kết bạn trong lúc ở trên kia gồm mây rợp bay, cây trồng mát rượi, các cánh đồng hoa chén bát ngát. Và tất cả cả một cậu bé xíu tốt bụng...

Bạn đang xem: Những người vay mượn tí hon


***

Bà May là người trước tiên kể đến tôi nghe về họ. Không, chưa hẳn tôi. Sao có thể là tôi - một con bé bỏng ngông cuồng, bừa bộn, bướng bỉnh, lúc nào thì cũng nhìn châm bẩm với cặp mắt tức giận, lại còn bị nói là bao gồm thói nghiến răng? Kate, cô nhỏ nhắn thực ra nên gọi như vậy. Phải, đúng nắm - Kate. Mặc dù sao đi nữa thì cái brand name đó cũng chẳng đặc biệt quan trọng lắm: cô nhỏ bé gần như không mở ra trong câu chuyện.

Bà May sinh sống trong hai căn nhà trong khu nhà ở của bố mẹ Kate sống London; bà ấy, theo tôi nghĩ, là họ hàng gì đó. Phòng ngủ của bà ở tầng hai, còn phòng tiếp khách của bà là mẫu nơi trong ngôi nhà được call là “phòng ăn sáng”. Thường thì các phòng bữa sáng đều tương đối ổn vào buổi sáng khi ánh mặt trời ùa vào trên bánh mì nướng với trên mứt, tuy thế đến giờ chiều chúng lại dường như như tung biến song song chút và chìm trong một thứ ánh sáng bạc kỳ lạ, buổi nhá nhem riêng của chúng; khi ấy chúng tiềm ẩn một kiểu ảm đạm riêng, tuy vậy hồi Kate còn nhỏ dại thì này lại là kiểu ảm đạm mà cô bé bỏng thích. Cô bé xíu thường lẻn vào phòng bà May ngay trước giờ uống trà chiều với bà May thường dạy cô đan lát.

Bà May vẫn già, những khớp xương của bà đã biết thành tê cứng, với bà không hẳn nghiêm khắc mà nạm vào kia bà gồm sự vững vàng vàng mặt trong. Kate không bao giờ “ngông cuồng” với bà May, cũng không bừa bộn, không bướng bỉnh; còn bà May thì dạy mang đến cô nhỏ xíu nhiều thứ ngoại trừ đan lát: biện pháp quấn len thành một trái láng hình trái trứng; cách lau chùi và vệ sinh ngăn kéo và bí quyết phủ, như 1 lời ban phước, một lớp giấy lụa sột soạt lên trên đồ đạc và vật dụng để phòng bụi.

“Sao kín tiếng thế, cô bé?” một hôm bà May hỏi, trong những lúc Kate đã ngồi khom lưng im re trên loại gối quỳ. “Cháu sao vậy? Mất lưỡi rồi à?”

“Không ạ,” Kate vừa nói vừa kéo nút giày, “cháu bị mất linh đan rồi.” Họ sẽ đan một loại chăn trải giường ghép bằng những ô vuông nhỏ bằng len: vẫn còn đó phải đan cha mươi ô vuông nữa. “Cháu biết mình để nó sinh hoạt đâu,” cô bé xíu hấp tấp nói tiếp, “cháu đang để nó ở chống dưới cùng trên giá chỉ sách ngay gần giường cháu.”

“Ở phòng dưới cùng ư?” bà May kể lại, cây kim của bà vẫn vẩy rất nhiều trong ánh lửa. “Gần sàn nhà à?”

“Vâng,” Kate nói, “nhưng con cháu tìm trên sàn đơn vị rồi. Dưới loại thảm. Khắp phần nhiều nơi. Len thì vẫn còn đó. Đúng chỗ cháu đã để.”

“Ôi trời,” bà May khẽ thốt lên, “đừng nói là chúng ta cũng sinh hoạt trong khu nhà ở này đấy chứ!”

“Ai cơ ạ?” Kate hỏi.

Xem thêm: Thông Tin Mới Nhất Về Công Việc Cho Nhận Hạt Điều Về Nhà Làm

“Những bạn Vay Mượn,” bà May nói, và trong tia nắng chập chờn bà trông như đã mỉm cười.

Kate nhìn chăm chăm hơi hại hãi. “Có mọi thứ như thế ư?” cô nhỏ nhắn hỏi sau giây lát.

“Như gì nào?”

“Như là người, loại người khác, sinh sống trong một ngôi nhà và... Mượn trang bị đạc?”

Bà May để miếng đan xuống. “Cháu suy nghĩ sao?” bà hỏi.

“Cháu ko biết,” Kate vừa nói vừa giật bạo gan nút giày. “Không thể có những người như thế được. Nhưng vẫn có,” cô nhỏ bé ngẩng đầu lên, “... Vẫn có những thời gian cháu nghĩ chắc chắn là có.”

“Tại sao cháu lại nghĩ chắc hẳn rằng là có?” bà May hỏi.

“Vì toàn bộ những đồ vật đã đổi mới mất. Kim băng chẳng hạn. Những nhà đồ vật cứ thường xuyên sản xuất kim băng, và hằng ngày người ta cứ liên tục mua kim băng ấy mặc dù thế chẳng đọc sao cứ cho lúc ta phải thì lại không tồn tại chiếc kim băng nào hết. Bọn chúng đâu cả rồi? Bây giờ, ngay lập tức đúng phút này? chúng đi đâu kia chứ? ví dụ điển hình như những cái kim,” cô nhỏ bé nói tiếp, “Tất cả những chiếc kim bà mẹ cháu từng tải - buộc phải đến hàng trăm cái - bắt buộc nào chỉ nằm lăn lóc trong ngôi nhà này.”

“Không ở lăn lóc vào nhà, không,” bà May đồng ý.

“Và tất cả các dụng cụ khác mà họ vẫn mua hết lần này mang lại lần khác nữa. Nữa, nữa với nữa. Như cây viết chì rồi vỏ hộp diêm rồi xi thêm rồi kẹp tóc rồi đinh ghim rồi chiếc đê...”

“Và kim kẹp mũ,” bà May chen vào, “và giấy thấm.”

“Vâng, giấy thấm,” Kate đồng ý, “nhưng không có kim kẹp mũ.”

“Điều đó thì con cháu nhầm rồi,” bà May nói, với bà lại tiếp tục đan. “Có một nguyên nhân cho kim kẹp mũ.”