Người yêu trưởng quan

      574
Truyện ngôn tình tình nhân Của Trưởng quan lại là tựa truyện cảm xúc đầy xúc động. Thành hôn trước rồi yêu sau, cô dám không?
Nước sông đổ ra biển cả rộng, thì không hề là nước sông, tình yêu đã thành quá khứ, thì không hề là tình yêu.

Bạn đang xem: Người yêu trưởng quan


Khi cô đơn hóa thành tương tư, lúc mỉm cười trở thành lời thề, tấm lòng của tôi, Nhật Nguyệt hội chứng giám!
TAG: , sở hữu truyện người yêu Của Trưởng quan liêu Full PRC với Ebook , doc truyen tình nhân Của Trưởng quan liêu full online , hiểu truyện người yêu Của Trưởng quan chương tiên tiến nhất , đọc truyện tình nhân Của Trưởng quan tiền trực đường trên di động lẫn PC đơn giản dễ dàng và một thể lợi, phát âm Truyện ngôn tình hay tốt nhất , gọi truyện ngôn tình bắt đầu , Doc truyen ngon tinh online , truyen ngon tinh moi , Ngôn tình sắc, Ngôn tình ngược, ngôn tình trungquốc
Chưa tới hai tháng nữa thì tốt nghiệp đại học, thông thường vào thời gian này sinh viên năm bốn đều mắc thực tập, đối phó với kỳ kiểm tra. Tuy thế mà Chúc Kỳ Trinh không đi tìm nơi nhằm thực tập, cho dù sao thì trong bên đã sắp xếp cuộc sống của cô thật tốt, thực tập hay không thực tập hầu như giống nhau, cho nên nhân ngày này cô đi thi bằng lái.
Đến sân bãi được luật pháp từ trước nhằm học, nhưng bởi hiếm khi có tổng thể học viên của tía khoá rất nhiều đến đông đủ, nên đào tạo và giảng dạy viên quyết định mang theo bọn họ xuất xứ núi để học.
Chiếc xe cộ này của ngôi trường học không giống bình thường, chẳng hồ hết xe của đào tạo viên bắt đầu tốt,mà còn vì chưng học viên bên thuộc những đơn vị chức năng liên quan gần như được đặc biệt chăm sóc. Trong xe vẻn vẹn chỉ có tía học viên, ko giống các xe của trường học thông thường khác, bên cạnh đó một kỳ gồm năm sáu cái, mọi fan còn đề xuất đứng xếp hàng um tùm để học.
Dạy học bằng Santana dọc theo con phố núi nhỏ, quanh co lờ lững đi lên. Bên dưới là tầng tầng ruộng bậc thang, xung quanh co, khúc khuỷu, liên miên, nhấp nhô, lan ra cục bộ dãy núi, ánh mặt trời chiếu xuống khía cạnh nước trên đồng ruộng, chiếu rọi tới mức ánh sáng phun ra tứ phía, cảnh đẹp mắt chói giống như một tranh ảnh thủy mặc về cảnh non nước.
Người nam nhi trẻ tuổi, ước chừng là hơn nhị mươi tuổi không cấp tốc không lừ đừ dừng xe, quay đầu lại hỏi: "Lại làm thế nào vậy? đái sư muội?"
"Phong cảnh đẹp như vậy, chúng ta xuống kia xem một chút đi! huấn luyện viên, bọn họ đi chụp mấy tấm hình lại được không? huấn luyện viên. . . . . ." Câu ‘ đào tạo và giảng dạy viên ’ sau cuối kia cô kéo thật dài âm cuối, làm cho nũng nói.
Huấn luyện viên ngồi ở ghế lái phụ vẻ mặt xoay đầu lại, những người dân này y hệt như ông nội, bà nội anh không đắc tội nổi: "Cô bé, một đoạn đường này nhưng mà em đã tạm dừng mấy lần rồi? Em là tới học tập lái xe, giỏi là cho tới du lịch?"
Chúc Kỳ Trinh mỉm cười hắc hắc, "Chỉ hoàn toàn có thể trách bé mắt của giảng dạy viên thật quá xuất sắc thôi! Chọn tuyến phố núi này nhằm học lái, rồi lại lựa chọn nơi xuất sắc như vậy, anh xem dọc đường phong cảnh rất đẹp, đúng không ạ Nhị Sư Huynh? họ xuống quốc bộ một chút đi!" Chúc Kỳ Trinh chớp chớp hai con mắt to, tầm dáng ngây thơ, tiếp nối không nói lời gì, trực tiếp đẩy cậu bé trai sát bên xuống xe.
Cô nghĩ, tù quan trọng vẫn muốn lôi kéo người khác chịu đựng tội cùng mình, chỉ là điều khoản không trách họ thôi!
Chúc Kỳ Trinh vui mừng chạy cho ven đường, nhìn cảnh quan trên núi cao ko một sót cái gì. Cô giang hai tay nhắm đôi mắt lại hít thiệt sâu, không gian trong miệng tự nhiên và thoải mái tinh khiết không độc hại lại tươi mát, tháng năm gió thổi nhẹ làm cho lọn tóc đuôi ngựa của cô nhẹ nhàng cất cánh lên, dancing múa.

Xem thêm: Phim Phù Thủy Tập Sự Phần 2, Phim Phù Thủy Tập Sự Thuyết Minh


Chịu ảnh hưởng của cô đại sư huynh cùng huấn luyện viên nôn nả xuống xe, đứng ở kề bên cô, cảm nhận thiên nhiên rộng rãi, mỹ lệ, rực rỡ.
Chúc Kỳ Trinh lôi ra một dòng máy hình ảnh kĩ thuật số tự trong tía lo đeo ở vai, hướng về phía trại lính nhỏ giống như 1 lần mong mỏi thu hết cảnh quan chụp mãnh liệt, kết thúc rồi còn giơ lên thiết bị lên chụp hình tự phấn chấn mấy tấm. Mấy người đàn ông nhìn nhau mỉm cười một tiếng, bầy họ coi như không thấy biện pháp chụp hình kỳ tai quái của cô.
"Tốt lắm, lên đường." huấn luyện và giảng dạy viên công bố ra lệnh, "Quãng đường còn lại Chúc Kỳ Trinh cho tới lái đi."
Chúc Kỳ Trinh đâm vào ghế lái, dựa theo các bước tiêu chuẩn chỉnh đã học tập ở trường, chậm rì rì khởi cồn xe.
Lên càng cao, cảnh quan phía dưới lại càng mỹ lệ, thu hút khiến cô thỉnh phảng phất lại nghiêng góc nhìn lén, ruộng bậc thang đẹp như vậy khiến cho cô nhớ lại hình ảnh trong phim "Hoắc Nguyên Giáp", chỉ tất cả hơn chứ không hề kém.
Ý thức theo ánh nhìn bắt đầu đi vào cõi thần tiên, dịp hồi hồn thì đùng một phát phát hiện phía trước mở ra một bé chó nhỏ màu vàng, Chúc Kỳ Trinh hoảng hốt, vì tránh né, theo phiên bản năng cô đánh lái về phía xung quanh núi, thiệt may là đào tạo và huấn luyện viên cấp tốc tay cấp tốc mắt cần sử dụng sức đẩy vô lăng một cái, bắt đầu khống chế được phương hướng. Ngay lập tức sau đó, Chúc Kỳ Trinh hung hăng đạp thắng xe một cái, tiếng chiến hạ xe bén nhọn, chói tay vang lên, xe giới hạn lại.
Trong nháy mắt sắc đẹp mặt của huấn luyện viên white bệch, anh tức sùi bọt bong bóng mép rống to: "Không hy vọng sống nữa à! gồm biết phía dưới cao bao nhiêu không?"
Chúc Kỳ Trinh cũng bị một màn mạo hiểm thời gian nãy đe tới mức hoảng sợ không nhẹ, trong thâm tâm vẫn còn sợ hãi. Cô uất ức gặm môi dưới, yếu ớt ớt trả lời: "Nhưng. . . . . . Là vì tất cả con chó bên đó mà. . . . . ."
Hai vị sư huynh ngồi phía đằng sau cũng suy nghĩ lại nhưng sợ, đại sư huynh vỗ vỗ ghế ngồi trước của cô ý nói: "Tiểu sư muội, chớ nói đùa, thà rằng đụng nên vách núi cũng không thể vấp ngã xuống dưới!"
Mấy người ở vào xe nửa đùa nửa thiệt nói làm sao để cho Chúc Kỳ Trinh hiểu, sau đó mới xuống xe pháo xem xét tình trạng con chó bên kia.
Chúc Kỳ Trinh ngồi xổm fan xuống quan sát sinh mệnh nhỏ dại đã chết trên, trong thâm tâm khổ sợ không nói yêu cầu lời. Chính vì sai lầm của chính mình, rồi làm đao phủ, nước mắt nhất thời trào ra mãnh liệt.
Huấn luyện viên nhìn cỗ dáng của cô, không đành lòng nhiều lời, gửi tay vỗ vỗ bả vai của cô, "Được rồi, trong tương lai phải tập trung lực chú ý, chỉ là 1 trong những con chó cơ mà thôi chứ quan tâm đến quá nhiều."
Lúc này một hồi tiếng bước chân thật nhanh truyền đến, mọi bạn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai đồng chí mặc hai bộ quân phục blue color đi xuống từ bên trên núi.
*