Access denied

      460

Sáng chủ nhật, liệu có còn gì khác sung sướng bằng ngủ nướng thỏa sức, chưa phải còn cả chạy đi học với những nhỏ chữ thô khốc, chưa phải dậy mau chóng lọ mọ lên doanh nghiệp cho ông chủ tịch sai vặt. Đang phê pha với cơn ngái ngủ ngon miệng thì bị ma đè một bí quyết tàn nhẫn. Bé ma sát 50 kilogam mặc đồ ngủ white tinh đang leo lên bụng nó nhún nhường nhún thiếu điều mong chảy nước mắt.

Bạn đang xem: Access denied

- ma lanh nhóc dậy dậy cấp tốc lên. Đồ con heo dậy nhanh lên.

- Ui ui nặng trĩu quá, đồ vật gi nửa, sáng sớm cho những người ta ngủ chút,

- Dậy đi dậy đi, chị dẫn nhóc đi chơi nè.

- Trời ơi cả tuần fan ta được tất cả một vấp ngã chủ nhật ngủ nướng chút, nghịch gì nhưng mà chơi.

- Mệt tởm nay gồm cái này hay lắm nè, công ty nhật thì mới đi chơi chứ bộ, rực rỡ dậy đi, chị mong muốn đi chơi.

- Đi đâu thì đi, cũng buộc phải leo xuống dùm coi, nặng ý muốn chết nè. Đau! Đừng tất cả nhún.

- Hihi mang lại chết

- mong tắt thở luôn. Chị đi tiến công răng rửa mặt trước đi rồi tới nhóc.

- Hihi biết rồi.

Phải lún thêm mấy chiếc chị mới chịu leo xuống khỏi người nó, sáng sớm mà gan ruột phèo phổi mong muốn lộn ngược lên hết. Quan sát chị vừa hát vừa nhún nhảy đi vào wc, nó thở phì một chiếc nhẹ nhõm bởi vì được lặng ổn trở lại. Khẽ vỗ đầu một cái, nó lại nằm xuống sô-pha, vùi phương diện vào đống mền bông trãi nhiều năm từ ghế xuống đất. Ngủ dậy ở một căn phòng color trắng, mùi thơm lavender thoang thoảng, mùi hương con gái của chị lan ra trường đoản cú chiêc mền bông trắng…tất cả đa số thật dễ chịu, không còn xa lạ và không nguy hiểm lắm. Nó nhắm mắt, cơn bi lụy ngủ lại trở về, màng màng, mơ mơ. Chần chừ bao lâu, sau gáy nó bổng có một luồng khá nóng nhè dịu phả vào, chiếc mền bông khẽ rượu cồn đậy, nó thảnh thơi mở mắt khẽ xoay bạn lại, bụng than thầm sao chị hoàn thành nhanh quá, chẳng ngủ thêm được bao nhiêu.

- Rồi biết rồi, oắt con dậy nè.

Nó ểu oải kéo mền khỏi khía cạnh mở đôi mắt ra, bổng “phụt”…mặt mũi nó tối sầm, cay xè, lạnh ngắt, trên người có bao nhiêu lông tơ tưởng như dựng đứng dậy hết bởi vì lạnh. Nó liếm liếm nhẹ môi, cay cay, giá buốt lạnh, có ngu cũng biết phía trên rõ gắng là nước và kem tấn công răng, nó thức tỉnh lấy tay bôi quẹt mặt cầm cố mở đôi mắt ra hét lên

- Chi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! trẻ ranh cảnh cáo chị, sáng sớm không có chơi dơ dáy nghe chưa!

“Phụt!!!Phụt!!!

Đáp lại lời cảnh cáo của chính nó là gương mặt chị cười cợt khúc khích, môi trề ra nghênh nghênh thách thức. Có gì đó không phải, đâu ra nước nhưng phun hoài, nó cố gắng mở đôi mắt ra, tay bít che hí hí nhìn, lại thức tỉnh thêm một đợt nửa. Đây đâu chỉ là xịt nước bình thường, loại này ví dụ là phun nước miếng cơ mà.

- Chị!!!!!! không tồn tại chơi dơ, trời ơi…đừng tất cả phun nước miếng! ranh con cảnh cáo chị..

“Phụt phụt!!!

Mặc nó cảnh cáo, chị vần toe toét nhắm mắt nhắm mũi xịt phì phì vô mặt nó như nhỏ nít, mặt mũi nó ướt nhẹp như chuột, cần yếu nhịn nhục được nửa, mới sáng sớm nhưng chơi bẩn thỉu không còn điều gì tả được. Nó vội vàng nhảy dây, dùng hết sức bình sinh đè chị xuống ghế, hùng hùng hổ hổ trợn ánh mắt chị. Bị bất ngờ, chị vừa nhắm tịt mắt, vừa hi hí nhìn nó, xuất xắc tay chũm đẩy nó ra một cách yếu ớt.

- Làm…làm gì hả?

- Hừm!

- Nhóc! Chị là chị ranh ma nha nha

- Chơi dơ bẩn hả? xịt nước miếng fan ta hả

- Rồi…rồi sao…

- Trả chị nè!!!

Nó vùi phương diện mình xuống phương diện chị, quẹt lên sứt xuống, trét qua sứt lại mặc kệ chị giẫy dụa, la hét, dùng hết sức đè chị xuống trét cho bằng hết gò nước trên mặt mình qua khía cạnh chị.

- AAA rét chị, trời ơi cái thương hiệu này…anh kết thúc lại hoàn thành lại, Help me…help me…ngừng lại, dơ…trời ơi rét mướt quá, bị tiêu diệt em rồi…thả em ra…hihihi

- Hả! new kêu là gì?

- Hông hông gồm gì. Nhóc! Hông được chơi dơ!!!

- Hừm! Giờ tất cả kêu gì rồi cũng vô ích!

- AAA chi ra bỏ ra, chết tín đồ ta rồi…bỏ chị ra!!!

Sáng sớm, căn phòng thành bãi mặt trận của nhì đứa, bỏ qua mọi máy to tát, yêu hay không yêu giờ chẳng còn đặc trưng nửa, chỉ có tiếng cười, chỉ gồm hai đứa khủng đầu nhiều hơn chơi dơ bẩn vật nhau vào phòng. Là cái nào đó rất thân thuộc, một xúc cảm tự nhiên mà chủ yếu nó cũng trở thành cuốn vào thời gian nào không hay, nó ý thức rõ nó cùng chị đã luôn gần cận quá mức thông thường của chị gái với em trai, tuy thế nó không thể dừng lại, tốt nói đúng hơn…gần gũi với chị bên cạnh đó đã biến hóa “thói quen”.

- Xụ cái gì mà xụ, bày đầu giỡn mang đến đã rồi giờ ngồi xụ khía cạnh giận là sao

- Hứ! Đồ đáng ghét! Ăn ức hiếp chị!

- Ê không ăn, nhưng mà cũng chưa tồn tại hiếp nha.

- Còn nói nửa, con trai gì…ăn hiếp con gái.

- Nam người vợ bình quyền nhá. Thôi giờ đồng hồ đi đâu nè, sáng sớm lôi fan ta dậy giỡn cho đã, xà quần cả buồi không nói là ni tính đi đâu nè.

- Hứ! Biết ăn hiếp chị vậy, mang lại ở nhà, chị đi chơi một mình.

Cứ vậy mà ngắt nhéo, lèm lèm nhiếc mắng nó từ nhà ra tới không tính đường. Sáng nhà nhật trời trong xanh, nắng nhẹ xuyên thẳng qua những tán cây, không khí hình như trong lành hơn. Nó tà tà chở chị trên đường bằng con dream cà tàng màu trắng, nó thanh thanh với loại quần shot áo thun đơn giản, còn chị thì sexy thôi rồi với dòng quần jean ôm sát, áo co dãn ngắn khoe cả rốn, fan da thì trắng, eo thì nhỏ tuổi mà còn nghịch kiểu sexy có tác dụng nó chỉ mong chị biết chạy xe nhằm nó được ngồi sau tha hồ ngắm.

- Ủa giờ mình đi đâu đây?

- Đi uống cafe

- Vậy sao nảy kêu ra quán đầu hàng không chịu?

- Mình đã đi uống cafe ở một khu vực rất thú vị. Chị bảo đảm nhóc sẽ mê tít lúc tới đó.

- Nghe có vẻ như mờ ám.

Nó đành phủ nhận chạy xe pháo đến địa chỉ cửa hàng quán chị nói mà lại chẳng thèm tò mò nửa, với mẫu người tối ngày bày trờ tối tăm này, có tò mò chỉ càng thêm bị chị trêu. Cửa hàng nằm trên một con phố lớn không thật xa nhà, cũng trực thuộc quận 7, nó cũng đều có biết cửa hàng này vì tất cả đi một lần cho đây uống coffe với anh Phong. Nhắc new nhớ, anh Phong dạo này cứ bay đi bay về, nhưng phần lớn thời gian là làm việc nước ngoài, tóm lại là giống như anh nói, hoàn toàn giao chị mang lại nó chuyên sóc. Vừa đến cửa quán, nó suýt tí là đứng tim vì choáng ngợp vày một dàn xe moto ngừng đầy bên dưới đường ngay lập tức trước quán, có rất nhiều thể một số loại và loại xe đủ color trước đôi mắt nó, trong khi có một cuộc offline của dân nghịch xe ở cửa hàng này hay sao ấy. Trúng mánh rồi, vừa uống cafe, vừa ngắm xe, còn gì khác sung thú vui bằng. Hôm nay tạm thời ko ngắm gái nửa, chị cũng ko ngắm, ta chuyển sang ngắm xe. Nó hoan lạc nghĩ âm thầm trong bụng khẽ len lõi chiếc dream thần thánh của mình dựng vào bãi xe theo hướng dẫn của chú bảo vệ. Dấn vé xe pháo xong, này lại len lõi giữa những chiếc xe máy đi trở đi xuống đường để vào quán thông thường với chị, cố ý đi đường len lõi là để kéo dãn thời gian đi ngay sát mấy nhỏ xe mà ngắm. Cảm hứng nó như một đứa trẻ em bị các chiếc kẹo, que kem đầy color ngon lành cuốn rước vậy, suýt tý nửa là không rời bãi xe dưới lòng đường này mà đi vào quán. Tiếng cười nói rộn vang trong cửa hàng cũng không khiến cho nó rời đôi mắt khỏi các cái xe cho tới khi một giọng nói thân quen tiến đến gần nó, vội nhìn lại, té ra là anh Phong.

- Hi Mon, hai đứa cho tới rồi đó hả? cấp tốc lên vô đây, anh chừa sẵn chỗ cho em với Phương nè. Hi Phương, sao trễ vậy?

- Hứ! tại hắn ngủ nướng đó, dậy còn nạt Phương nửa. Tính đến hắn làm việc nhà luôn luôn rồi đó.

- Haha! Thôi thôi bắt đầu sáng mà hai đứa gây lộn rồi sao. Vui vượt ha.

- vững chắc vui.

Hai bạn bè cười trừ quăng quật qua gương mặt nghênh nghênh như trẻ em của chị

- Ủa anh về hồi nào? mà sao nay tại đây vậy?

- Anh bắt đầu về hai vấp ngã rồi, bận vượt hông tất cả qua nhà Phương chơi được. À mà Phương không nói em hả?

- Nói gì?

- Haha thì nay mình ra trên đây offline xe cộ nè.

- xe pháo gì anh?

- Thì mấy mẫu xe đó đó.

Anh Phong cười cợt nháy mắt đã cho thấy phía đám xe xe máy đâu bên ngoài.

- À! Ra vậy, gồm nhiêu nhưng bà cô này sáng sủa giờ cứ úp úp mở mở.

- Haha Phương là vậy mà, tuy vậy anh nghĩ do Phương sợ hãi em mắc cỡ không đi đó. Sao thấy sao?

- Sao là sao?

- À ừ thì thấy mấy cái xe sao? Đã hông?

Nó ngẩn tín đồ ra chút rồi bật cười

- Dạ! thừa phê.

- Vậy là được. Thôi vô bàn ngồi chơi, anh giới thiệu em với bạn bè cho biết.

- Vô đó hả anh?

- Ừ!

- Dạ

Nó mỉm cười nhẹ rồi kéo tay chị đi theo ông Phong vô trong, mặc dù nói là vô trong nhưng mà cũng chỉ vài cách chân, có tương đối nhiều người không hề thiếu nam thiếu nữ đang ngồi thủ thỉ rôm rả, thì ra giờ đồng hồ ốn ào thủ thỉ được vạc ra tự đây. Khi anh Phong kéo theo chị vào nó vào, mọi người đều ngừng nói chuyện lại hướng mắt về phía bà bầu nó.

- mọi người đây là Mon và Phương, nảy em bao gồm nói với mọi người. Có gì bằng hữu chặt chém nhẹ tay thôi. Hehe

Anh Phong tươi cười cợt vừa kéo ghế vừa ra mắt nó với chị. Nó khẽ mỉm cười cuối đầu chào, mắt nhìn một lượt xung quanh bàn, dường như đa phần đều mập tuổi hoặc không nhiều cũng ngang bằng anh Phong trở lên.

- Dạ em kính chào anh chị.

- kính chào em.

- new tới hả, ngồi đi nhì đứa.

- Chà bạn mới.

- Cô bé xíu này xinh quá, thằng Phong đậy kỹ quá.

- Haha thôi thong dong tém tém đừng có tác dụng hai em nó sợ.

- ….

Vậy là tiếng mỉm cười nói lại rộn lên, công ty yếu các bạn em trong bàn xin chào hỏi nó với chị. Sau một lúc làm quen nói chuyện, nó với chị cũng quen sát hết các bạn trong bàn, tất nhiên là không thể nhớ không còn được tên tuy vậy đã có thể vui vẻ nói chuyện. Rồi câu chuyện trong bàn tiếp tục ra mắt vui vẻ với nhà đề tất yếu là xe cộ cộ, có thể nói đến phần này cả nó cùng chị mọi ngu ngơ nhất bởi vì hai đứa đâu tất cả biết gì về xe cộ và tất yếu cũng chẳng gồm mô tô để đem ra nói. Vậy là nó đành đưa ánh nhìn nhìn ra phía phía bên ngoài ngắm nhìn những chiếc xe, cũng chi là buổi cafe chơi, to gan ai nấy chat chit vui vẻ phải nó cũng có thời gian dễ chịu và thoải mái nhìn nhìn xe, chần chừ vô tình hay là không nhưng vị trí của nó quay khía cạnh ra nhìn rất rõ những dòng xe dưới đường. Có một điều kỳ lạ là nảy giờ đồng hồ thấy chị yên im hay có thể nói là không còn khiến cho rộn nó nửa, cứ như chị ko thèm phiền nó ngắm xe vậy. Trong những những mẫu mô đánh nhiều màu sắc kiểu dáng đó, nó nhanh chóng chăm chú đến một loại xe màu black trũi, tay đua thấp, tuy có vẻ hơi trầm im nằm phía góc, càng không thật to hay hùng hổ so cùng với mấy loại thể thao, nhưng mang một nét lớp bụi bậm như một chú con ngữa hoang chưa thuần chủng. Nó hối hả bị thu hút vì chưng chiếc xe này do dáng vẻ, màu sắc và cái chất riêng khiến cho người ta chỉ muốn ngay lập tức ngồi lên với lao đi. Ví như được lựa chọn một chiếc xe trong số đó, nó đang chọn chiếc xe này thứ nhất để rong ruỗi mọi nơi. Một mẫu xe classic theo tìm hiểu sau này mang phong cách caffe theo cái phương pháp gọi riêng rẽ của chị, giải pháp gọi con xe này là cả một câu chuyện dài tranh cãi của nó với chị nhằm rồi tất yếu nó nên công nhận đó là một nhỏ xe cafe theo ý chị. Tất nhiên lúc này là lúc nó vẫn đần ngơ, đam mê xe cũng chỉ là bản năng của một thằng đàn ông mê xe chứ nó vẫn chưa lúc nào thực sự nghiên cứu khám phá về xe pháo cộ. Đơn giản chỉ nên thích và ngắm say sưa như 1 đứa trẻ con mà thôi.

- Sao rồi? Thích chiếc nào nói anh nghe coi?

Anh Phong bất thần khẽ vỗ vai nói với nó, tất nhiên nó hơi đơ mình bởi đang mãi mê nhìn xe.

- Dạ…thì chiếc nào cũng đẹp.

- Không! Ý anh là em thấy thích dòng nào đâu. Nếu tìm em chọn mẫu nào chạy?

- Hehe không dám chọn, mấy cái xe này dĩ nhiên mắc tiền lắm, xung quanh tầm với em.

- Anh hỏi nếu say mê chứ anh có nói em cài đặt đâu mà không tính tầm. Chú ý em anh biết thế nào thì cũng mê tít mấy nhỏ xe này rồi chứ gì, haha là bọn ông với nhau anh phát âm mà

- Dạ thì thấy đẹp nên mê thôi anh.

- Ừ! thực tế anh cũng biết em thích hợp xe mà, tại đó giờ em không nói đúng không?

- Dạ cũng đều có thích thiệt.

- Haha được rồi, vậy chút đồng đội mình ra đó, em thích loại nào cứ ngồi lên thử mang lại biết.

- Ủa được lên ngồi demo hả anh?

- Được hết, yên trọng tâm mình bao gồm bảo kê.

Anh Phong vừa nói vừa chỉ tay vào một trong những anh trung niên ngồi biện pháp nó một ghế, anh này nó là anh Phi, nó có nhớ tên do thấy gồm quen biết cùng với chị và do này giờ ảnh cũng bao gồm vẻ để ý tới cuộc rỉ tai giữa nó với anh Phong. Nó khẽ mĩm cười chấp nhận chào, anh Phi liền mỉm cười hề hề vùng dậy đổi khu vực với một anh ngồi kế nó rồi ngồi xuống vỗ vai.

- Sao thằng em, lần đầu đi chơi ngắm xe chắc phê ha.

- Dạ.

- quan sát mắt em anh biết, mê tít rồi chứ gì. Sao nảy Phong nó tất cả hỏi không thấy em trả lời, thấy mê dòng nào nói nghe chơi.

- Dạ thì…

Nó gãi gãi đầu cười cợt cười rồi chỉ tay về phía cái xe color đen phía trong góc, chính là chiếc xe cộ nó mê từ trên đầu tời giờ. Anh Phi quan sát ra xe pháo một vài giây tiếp đến quay mặt nhìn anh Phong, nhìn luôn qua chị rồi nhảy cười ha hả.

- Đù má! Định mệnh rồi, em kết dòng đó hả?

- Dạ…đẹp cơ mà anh

- Haha anh chạy chiếc này lại đó.

- Ủa xe anh hả?

- chủ yếu xác! Vậy là thằng em mi chung sở trường với anh rồi. Phương tốt quá em, vậy cơ mà cũng nói trúng phốc.

- Hihi thấy chưa, em nói rồi mà. Nè nè phổ biến độ đi.

- Rồi rồi, thì chung. Ỷ người nha thành ra hiểu nhau quá?

- Chứ sao hihi em mà!

Nó ngơ người không hiểu biết nhiều gì hết, anh Phong vỗ khỏe khoắn vai nó một cái tươi cười

- Tụi anh cá coi em phù hợp xe nào, dạng xe cộ nào. Anh Phi dân nghịch xe chủ yếu hiệu, nhà ảnh nhiều thể dòng xe lắm, ni Phương kêu hình ảnh chạy chiếc đó lại vì Phương nói em đã thích thứ hạng xe đó bắt buộc anh Phi chạy nó ra đây. Ngờ đâu em đam mê thiệt.

- Hihi

Nó khẽ nhìn qua chị, chỉ thấy chị mĩm cười cợt nghênh phương diện lên ra vẻ chiến thắng. Nó cũng cười cợt cười gãi đầu, hoá ra lại bị chị mang ra có tác dụng trò cá cược, tuy thế thật vui do chị vẫn luôn là fan hiểu nó nhất.

- Haha anh thì cứ nghĩ bạn trẻ như em kiên cố thích mấy con sport kia, ít ra cũng naked. Tại nó hầm hố, trẻ em trung, năng động phù hợp với tuổi em. Vậy cơ mà em lại mê thích classic. Không ngờ luôn đó.

- trên hắn già trước tuổi đó anh Phi. Gắng non đó.

- Này này con nhỏ nhắn này, ngươi nói anh là gắng non luôn đó hả.

- Hihi thì anh già rồi chứ gì nửa

- Ê! Anh mày vẫn trẻ trung nhá

- Xí trẻ trung sao la ưng ý xe caffe tương đương hắn?

- Hả? Gì caffe?

- Thì đó, nảy anh nói anh yêu thích xe caffe giống như hắn đó.

Anh Phi ngẩn tín đồ nhìn chị, chú ý nó rồi quan sát ra xe.

- Anh nói anh ưa thích classic chứ tất cả thích caffe hồi nào đâu?

- Xí! Anh nói anh thích xe đó rõ ràng, là xe cộ caffe.

- Này con nhỏ nhắn này, nhìn mang lại kỹ dòng xe, nó là classic, mặc dù tay lái thấp, dáng hơi tương tự caffe nhưng vẫn luôn là classic nhé.

- Là xe cộ caffe.

- Sao caffe? cụ thể là classic mà.

Nó vội vàng kéo kéo tay chị nói nhỏ.

- Chị chị! dường như đúng là classic đó.

- Hông! Là xe cộ caffe.

Anh Phi trợn mắt

- nguyên nhân xe caffe? dáng xe vẫn luôn là classic nhá con nhỏ xíu này!

Chị cũng hùng hổ nghênh phương diện chu miệng

- xe cộ màu đen giống ly caffe, nghĩa là nó kêu là xe pháo caffe. Biết không ông già.

Xem thêm: Tin Giải Trí - Việt Giải Trí

- !!!

Anh Phi ngơ ngác, chỉ riêng rẽ nó cùng anh Phong khá ngẩn tín đồ tí xíu rồi quan sát nhau phì cười cợt trong bụng. Hóa ra định nghĩa thể dòng xe caffe của chị chính là nó màu đen và giống ly caffe, anh Phi chắc chắn suýt bất tỉnh vì chiếc vô lý này của chị, chỉ có nó với anh Phong là vốn sẽ quen cùng với chị đề xuất cũng ko có gì quá lạ lắm.

- Đù má giờ mới biết xe cộ caffe là trên nó màu black giống ly caffe luôn đó. Thôi anh thua. ước ao kêu gì đó kêu.

Anh Phi thở dài chịu thua, nắm ly nước lên uống ực ựng, chắc chắn là nuốt mang lại trôi dòng định nghĩa thể dòng xe vô lý của chị. Tất nhiên là cô gái hoàng công ty mình cực kỳ vui và hoan hỉ vì lại thành công bằng sự vô lý không kẻ thù của mình. Nó cũng chỉ còn cười trừ vỗ vai anh Phi yên ủi chứ cũng biết nói thêm gì. Vậy là từ đó xe caffe là 1 trong những khái niệm biệt lập của nó cùng chị: màu đen, như là ly caffe, vậy là xe caffe gắng thôi, đơn giản dễ dàng mà nhỉ.

Rồi anh Phi vùng dậy ra phía ngoài chuyện trò riêng cùng với anh Phong, do dự là nói với nhau những gì, chỉ thấy ánh nhìn anh Phi cứ nhìn về phía nó như xem xét gì đó khiến cho nó cảm xúc hơi thiếu thốn tự nhiên. Nó cũng chẳng xem xét quá nhiều, lại chuyển mắt về bến bãi xe để ngắm. Sau đó 1 hồi tất cả vẻ thủ thỉ xong, anh Phi tiến về phía nó vỗ vai vui vẻ.

- ra bên ngoài chơi hai đứa ngồi đây hoài không chán hả.

Trong dịp nó còn ngờ ngạc thì chị đang vui vẻ đứng lên kéo tay nó chạy ra ngoài trước, anh Phi cùng anh Phong theo sau. Ví như đã có bảo kê rồi thì bị bệnh gì mà ngại vấn đề đứng thật ngay sát ngắm thật kỹ những dòng xe đẹp mà bình thường có lẽ nó chỉ rất có thể nhìn thấy bởi hình ảnh trong laptop mà nó vẫn thi thoảng sở hữu về trên internet. Cái giải pháp thích xe của chính nó rất nghiệp dư, ngây thơ còn nếu như không muốn nói cũng bất phải như bao gồm cái tính tình của chính nó vậy, chỉ cần thích chứ ko nghiên cứu khám phá quá sâu, càng không giỏi nhớ xe cộ hiệu gì, hãng sản xuất nào, kiểu dáng, tác dụng hay chi phí ra sao. Chỉ cần nhìn thấy yêu thích thì ngắm, đọc tin tức qua rồi thôi do chưa bao giờ nó nghĩ sẽ tiếp cận với các chiếc xe sang trọng này, có lẽ lúc ấy suy nghĩ của nó hơi là nhì lúa, cơ mà vốn dĩ nó cũng chỉ là 1 trong những thằng tinh ranh mới bước vào đời, bắt đầu tiếp cận thành phố và tất yếu là lần trước tiên tận mắt tiếp cận những cái xe này gần mang đến vậy. Một đứa thì đam mê xe dại ngơ, một đứa thì tò mò, vậy là hai chị em kéo nhau hết ngắm nghía buôn chuyện sờ mò loại xe này đến mẫu xe khác, anh Phi cùng anh Phong thì kiên nhẫn đi theo hai chị em lý giải rõ từng loại xe tên gì, hãng nào, thể dòng xe gì, chạy được bao nhiêu. Tất yếu trong một cơ hội thoáng qua do đó nó chẳng thể nào hiểu và nhớ được hết, thôi thì cứ ngắm nhìn cho vui vậy thôi. Không chỉ riêng nhóm nó, các cả nhà khác vào bàn đã và đang từ từ đi ra, tụm năm tụm cha đứng quanh các chiếc xe trò chuyện bàn tán sôi nổi. Team nó cũng mừng thầm gia nhập câu chuyện cùng với mọi người, nhất là anh Phong với anh Phi mọi là bạn rành xe cộ nên rỉ tai khá nhiều, chị phân vân gì tuy nhiên cũng vui vẻ hóng hớt hỏi han, riêng biệt nó thì lẳng lặng 1 mình mò mẫm lại gần con xe caffe nó đam mê nằm phía xa mà ngắm nhìn xem xét, trong lúc không ai để ý mà rụt rè sờ lên từng phần tử trên cái xe. Color sơn đen nhám, đầy đủ đường cong hoang dã có tác dụng nó mê tít không rời đôi mắt rời tay thoát ra khỏi xe được, hoàn toàn có thể tưởng tượng được khuôn mặt của nó thời gian này, có lẽ rằng không không giống gì một đứa trẻ con bên mặt hàng yêu ưa thích nhất. Cũng chần chừ ngắm xe pháo bao lâu nửa, say sưa mang lại nỗi chẳng chú ý mọi vật dụng xung quanh cho đến khi lag mình bởi một cái vỗ vai dạn dĩ từ phía sau.

- Sao hả thằng em, trèo lên ngồi test đi chứ!

Là tiếng anh Phi tươi cười

- Nảy giờ nhìn đủ rồi, ngồi lên demo đi, quan sát xe mà lại không lên ngồi thử làm sao thỏa mãn được.

- Dạ dạ thôi…em nhìn cũng khá được rồi. Xe pháo anh nên…

- Trời, ngại loại gì. Em cứ từ bỏ nhiên, phải ngồi lên demo mới tận hưởng được xúc cảm sướng.

- Dạ…

Nó mĩm cười gãi gãi đầu, tương đối ngại cơ mà bụng thì cũng rộn ràng, ngồi lên cùng chạy thử, một ý kiến đề xuất quá hấp dẫn. Hôm nay nó vẫn không biết chuyện một fan lạ muốn leo lên xe ngồi, thậm chí còn là nổ thứ chạy thử so với dân nghịch xe là một chuyện rất là nhạy cảm, nó chỉ nghĩ dễ dàng và đơn giản là xe pháo của bạn lạ, lại đắt tiền, ngắm nhìn và thưởng thức sờ mó là đầy đủ rồi, tránh việc vượt quá giới hạn. Thấy nó vẫn mỉm cười cười ngập ngừng, anh Phong cũng tiến lại cùng chị tươi cười

- tháng lên demo xe đi em, gì chứ con xe này của anh ý Phi, em cứ thoải mái.

- Xí! Mê tít còn hỗ trợ bộ. Ha là hổng biết chạy, nhìn loại tướng nhóc cứng cáp hổng dẫn nổi cái xe chứ gì, lêu lêu.

- Xời! Giỡn đùa hoài, đây dư sức chưa hẳn xỏ xiên ha.

- Vậy lên chạy vòng chị coi coi, hổng biết chạy chứ gì, đồ dùng cùi bắp.

- Này này không hẳn khích nhau, cùi bắp nhưng đỡ hơn bao gồm người xe đạp điện còn đo đắn chạy.

- Hứ! tại chị hổng thèm chạy thôi ha, tài giỏi xế riêng, biết chạy xe chi cho mệt.

- Chứ chưa hẳn quá cùi bắp, tập hoài không chạy được.

- Pleeee! Chị hông đam mê biết chạy, rồi sao! gồm mấy người chở tui đi rồi, tui tập chạy xe pháo chi.

- Ờ ngon, ngang như cua ấy.

- Kệ chị nha

Anh Phong tươi cười chen vào

- Thôi thôi, hai đứa này riết như bé nít, cãi nhau suốt. Mon nè em chạy xe pháo này được mà lại đúng không? xe tay côn đó.

- Dạ có thể được. Như ex mà đúng không ạ anh?

- Đúng rồi.

- Nè nè! Nói chứ rạng rỡ chạy được hông, xe này to hơn xe cộ kia đó nha nhóc. Coi chừng vấp ngã đó.

- …

- Phương chớ lo, mon chạy ex được thì chạy xe pháo này được mà.

- Đúng rồi! Tưởng chưa chắc chắn chạy tay côn thì thôi, chứ biết rồi thì chạy con này dễ. Thằng em leo lên làm vài vòng đi mày. Có gì con này đền rồng xe, yên tâm.

Anh Phi tươi cười cợt vỗ vai nó chỉ về phía chị, tất nhiên đáp lại là khuôn mặt phùng có trợn má của thiếu nữ hoàng. Nó cũng không lưu ý đến chị nửa mà chậm trễ leo lên xe rồi vơi nhàng có tác dụng quen xe theo hướng dẫn của anh ấy Phi. Tuy nhiên từng biết chạy tay côn tuy nhiên với một loại xe lạ và to hơn, nó ko tránh khỏi cảm hứng lạ lẫm hồi hộp, nhưng những thứ có vẻ ổn do anh Phi vẫn nhiệt tình đứng cạnh bên hướng dẫn mang đến nó làm quen loại xe, sau khoảng hơn mười phút có tác dụng quen, cuối cùng anh Phi cũng vỗ vai nó.

- Rồi! làm vài vòng đi thằng em, hãy sướng khoan thai nha em haha.

Nó gật đầu, thanh thanh đề vật dụng xe. Giờ đồng hồ bô trầm nóng vang lên, mẫu xe rung nhẹ, một cảm xúc hưng phấn lan tỏa đến từng thớt thịt bên trên cơ thể, nó mĩm cười, thở nhẹ một cái rồi bóp côn, đá số siếc dịu ga. Con ngựa chiến hoang black trũi nhẹ nhàng lăn bánh, sau một vài giây đầu xa lạ gầm gừ, con caffe cũng gửi nó lao đi chầm chậm rãi trên đường, lòng nó rộn rã như gồm một luồng điện nhẹ di chuyển trong cơ thể…lần trước tiên cưỡi bên trên một con mô tô, thực sự vô cùng sướng, siêu phê. Nó mĩm mỉm cười vít mạnh khỏe ga thêm lao đi để tận hưởng cái âm nhạc giòn giã của dòng xe, của giờ gió rít nhẹ mặt tai. Nó vòng xe pháo lại, con đường khá vắng, rộng và đẹp, thật dễ dãi để một thằng nhóc con lân đầu tiên chạy mô tô tha hồ nước tận hưởng. Nó chạy ngang qua quán, mọi tín đồ đều nhìn, chị vẫy vẫy tay như đứa trẻ, tươi cười tuy nhiên mặt cũng đầy lo lắng

- trẻ ranh nhóc! Chạy nhàn rỗi thôi! cảnh giác đó.

- ranh ma biết rồi.

Nó mĩm mỉm cười vẫy tay rồi tiếp tục cho xe pháo lao đi, tất nhiên dù hưng phấn mang đến cỡ nào, nó vẫn ko chạy quá nhanh, tốc độ chỉ khoản hơn 50km/h, chưa hẳn vì xe lạ không dám chạy, mà bởi từ khi có chị mặt cạnh, nó đã mất chạy xe cấp tốc nửa trong ngẫu nhiên trường đúng theo nào. Trước khi gặp gỡ chị, nó là 1 thằng trẻ luôn thích chạy xe pháo nhanh, bất kỳ chiếc xe nào nó ngồi lên đều luôn luôn chạy hết sức nhanh theo kiểu nhanh hết mức xe bao gồm thể, nhưng từ khi bao gồm chị ở bên cạnh nó đã vắt đổi, nó biết chị sợ và băn khoăn lo lắng khi nó chạy xe pháo nhanh, vị hiểu nên nó đã hứa không lúc nào chạy xe cấp tốc nửa. Là bọn ông vẫn hứa thì yêu cầu làm, nhất là nó hứa do chị. Từ lâu cho dù trong bất kỳ trường thích hợp nào, xe mạnh mẽ đến đâu, đường xa giỏi ngắn, đường trống xuất xắc đông, đường đẹp hoặc xấu, trễ giờ đồng hồ hay vội gáp độ lớn nào, nó cũng không thể chạy xe vượt qua số lượng 60km/h nửa, cho dù sau sườn lưng là chị hay bất cứ ai và cả lúc chạy một mình. Vì chị, nó có thể thay đổi, có thể vứt bỏ sở thích chạy cấp tốc của mình, có người mỉa mai nó ngớ ngẩn gái, nhát chết hoặc chạy xe như ông già, thì sao chứ…nếu gàn gái với cùng 1 người tốt và xinh như chị, sao lại không chứ, hơn nửa chạy xe chậm và cảnh giác là điều xuất sắc mà.

Tận hưởng mẫu caffe thêm vài ba vòng, nó quay trở lại vị trí của tập thể nhóm dừng xe pháo lại. Chị sướng chạy ra nhìn nó cười, góc nhìn rất lạ, nhưng vẫn thấy được nụ cười trong đôi mắt chị, hay chắc rằng tại nó cũng vui. Anh Phi vỗ vai nó cười

- Sao thằng em, vẫn không? mong làm thêm vài ba vòng nửa không, tuyệt thử loại khác.

- Dạ thừa đã, thôi em chạy đủ rồi. Cảm ơn anh. Chạy bé này phê thiệt.

- Haha còn nên nói.

Nó với anh Phi truyện trò về dòng caffe thêm một chút ít nửa nó bắt đầu rời khỏi lặng xe một giải pháp lưu luyến đi về phía chị, hình như chị và anh Phong cũng đang nói chuyện gì đó, ánh mắt vẫn hay nhìn về phía nó.

- Nhóc mệt hông? xe cộ này chú ý nặng vững chắc chạy mệt nhọc lắm hen?

- Không! bắt đầu chạy vài vòng mệt mõi gì, xe cộ coi vậy cơ mà nhẹ lắm chị. Chạy vượt phê, lấy con này mà đi dạo xa là bao phê

- Hihi!

Chị tươi cười gửi ly nước ngọt đến nó uống, nhẹ nhàng phủi bụi dính trên áo nó.

- rỡ thích bé nhỏ caffe này đúng hông?

- tất nhiên rồi! xe cộ qua đã. Hôm nào có off xe, xin đi nửa chị nhỉ.

Nó gạ gẫm

- Vậy nhưng mà hồi sáng tín đồ ta rủ đi cứ mê ngủ. Tiếng mê tít rồi chứ gì hihi

- Ừ…quá mê.

- Lần sau đi nửa hen

- Đi đi. Đi để ngắm chứ. Ngắm mấy con xe này, đã có lúc còn hơn ngắm ga…..i….

Nó gấp ngậm mồm lại, hứng vượt suýt tí thì….

- Hứ! ngắm gái chứ gì…dám ngắm sao hổng dám nói. Cái đồ lăng nhăng như nhóc, khỏi làm bộ ha, chị biết hết, đừng hòng giả bộ. Hứ!

- Hì hì…

Nó chỉ đành cười cợt hì hì lơ lơ mang đến qua chuyện lảng sang địa điểm anh Phong, đứng một hồi chắn chắn chị cắm nó bị tiêu diệt giữa hàng không biết chừng. Thây kệ nó, chị cù sang chắp tay sau sườn lưng đi vòng vòng nhỏ xíu caffe, nó khẽ liếc nhìn, ngạc nhiên chị cũng có hứng thú với xe cộ, nuối tiếc là không biết chạy, chú ý chị đứng cạnh dòng xe sexy thôi rồi, tưởng tượng chị ngồi lên xe chạy, đảm bảo an toàn còn hóa học hơn thằng nhóc gầy nhôm như nó. Đang nụ cười nhâm nhi ly nước ngọt nghe anh Phong cùng anh Phi nói chuyện về xe pháo cộ, bồng nghe giờ chị nói lớn.

- Nè nè nhóc!

- Gì?

- mê say xe này tuyệt nhất đúng hôn?

- Đương nhiên rồi hehe.

- Uhm!

- …

- Anh Phiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

- Hả gì em?

- Nghe gì hông?

- Hả!...Ừ ừ nghe rồi.

- Vậy tụi em lấy nhỏ xíu này về chạy nghịch mấy vấp ngã nha.

- Ok!

- …

- “Phut”…

Nó phun chiếc phèo ngụm nước ngọt ra đường, nghe chị nói cái chưng hửng luôn, nó vội vàng lau vệ sinh miệng chạy lại kéo tay chị.

- Nè nè! Xe bạn ta, tự nhiên và thoải mái mượn như đúng rồi vậy?

- Hihi say đắm thì mượn về chạy chứ sao đâu.

- Giỡn đùa hoài, xe đẹp của fan ta. Thoải mái và tự nhiên mượn.

- bởi vì nhóc thích mà.

- Thích là một trong những chuyện, chứ xe của hình ảnh mà, phải xe mình đâu mà thoải mái và tự nhiên như ko vậy.

- Kệ. Chị yêu thích thì lấy về, mà chính xác là nhóc thích bé nhỏ caffe này đúng hông?

- Ờ thì thích, nhưng…

- Vậy được rồi, hihi!

- Này này…

Chị chẳng thèm nghe nó nói nửa, chắp tay sau sườn lưng bỏ nó tâng hẩng sau sống lưng đi lại sát anh Phi, vỗ khỏe mạnh vai anh một cái, nói khủng như làm cho nó nghe thấy.

- Nè! thuê xe chạy mấy ngã nha anh già.

- Ok! Lấy loại này đúng không?

- Uhm!

- Vậy chiều anh chạy xe cộ qua đơn vị thằng Phong mang lại em nhé

- Hông! Em hy vọng lấy xe pháo ngay bây chừ hà.

- Con nhỏ bé này, tự từ, ngươi cũng phải kê anh đánh giá xe lại lần cuối chớ.

- dẫu vậy em mong muốn chạy bé xíu caffe về bây giờ.

- Mấy đứa rước xe giờ rồi anh về bằng cái gì?

- Đó!

Chị chu miệng chỉ tay về chiếc taxi vẫn đậu phía xa

- bé khỉ!

- Hihi tiếng sao? chịu hông? hay như là muốn nghỉ chơi!

- ngươi được lắm nhỏ khỉ con. Rồi rước xe về đi, gồm gì mấy té nửa anh hứa ra tìm tra xe lại cho.

- Biết rồi biết rồi!

Nó nghe sắp tới đây thiếu điều mong đào loại lỗ chui xuống mang lại rồi, ngang ngược cho vậy là cùng, mượn xe nhiều hơn hơn bà nội fan ta, thiệt bó tay với chị luôn. Nó nhanh nhẹn chạy lại kéo tay chị, miệng cười xòa cùng với anh Phi.

- Anh anh đừng có nghe lời chỉ nói linh tinh, từ bỏ từ…

- …

- Nè nè bà cô! Thảo luận!

Nó nghiêm phương diện kéo chị qua một bên

- Nè nè, gì mà tự nhiên ngang ngược dữ vậy. Nhóc mê thích xe đùa thôi, đâu nên tới nấc mượn xe tín đồ ta về vậy.

- mệt nhóc ghê, ai nói chị mượn cho nhóc.

- Chứ mang đến ai?

- mang lại chị chứ ai.

- Khỉ! Chị làm những gì biết chạy nhưng mà mượn.

- Thì trẻ ranh chạy, thuê xe là việc của chị, nhóc chỉ cần ngoan ngoãng đem xe chở chị đi chơi thôi biết chưa.

- Nè nè! Đây chưa phải lúc giở tính ngang ngươc vô lý ran ha.

- Hihi kệ chị rồi sao, bội nghịch đối vô hiệu.

- …Ê! làm cho ơn lưu ý ý kiến của fan ta chút đi nha, nhóc sẽ nói…

- lặng đi! không xử tội ngắm gái, ở đó lèm bèm hoài hả.

- cơ mà mà…

- Im! Ngoan đi cưng! Hông là chị giận cho thấy thêm mặt.

- ….

Nó vừa tức mình vừa buồn mỉm cười với cái cách biểu hiện ngang ngược cho cùng của chị, hẳn là đe dọa giận luôn luôn đó chứ, sợ quá cơ. Cơ mà chị cũng có thèm nghe lời nó nói nửa đâu, chỉ còn cách cầu cứu anh Phong. Nảy giờ tất yếu lời hai đứa nói chắc hẳn anh Phong hay thậm chí còn anh Phi cũng nghe được, quan sát thấy góc nhìn nó, anh Phong chỉ nhún mình vai cười.

- Thôi chẳng sao đâu Mon, cứ rước xe chở Phương về đi.

- nhưng mà…

- Haha thằng em mày không phải ngại. Cứ vô tứ lấy xe pháo về chạy. Anh không lo ngại thì thôi thằng em mày lo linh tinh làm gì.

- Đúng đó! bao gồm gì xe em chút anh chạy về cho, thời gian nảy anh đi xe ra tầm thường với anh Phi mà. Đó em bắt gặp cái mặt Phương chưa, không chiều theo nhưng mà được sao

Nó quan sát sang chị một bí quyết bất lực thở nhiều năm một cái, bao gồm xe chạy nghịch thì phù hợp thật, nhưng thoải mái và tự nhiên mượn xe tín đồ ta như vọc cũng thấy không thoải mái và dễ chịu cho lắm. Dẫu vậy mặt chị xụ hình dáng này, ko chiều theo thì chắc khó mà yên ổn cùng với chị đến được.

- Dạ thôi vậy em cảm ơn anh trước. Thiệt là dòng chị này…

- Haha thằng em mày khách sáo quá. Tự nhiên mà thăng hoa đi em.

Anh Phi vỗ vai nó cười một giải pháp hào phóng, còn chị thì chưa hẳn nói, cái mặt đắc thằng cười cợt hả lòng hả dạ vô cùng. Nó thở dài liếc nhẹ

- vừa lòng mấy tín đồ chưa?

- Hihi ranh mãnh ngoang. Chút chở chị đi chơi nha, đi vòng vòng SG luôn.

- Biết rồi biết rồi. Riết ý muốn gì là phải bởi được cái đó à. Xù mặt đồ, rình rập đe dọa giận đồ. Tuyệt quá ha!

- Hihi hoy thương nhưng mà thương mà, chiều chị đi, tối nay chị nấu đồ ăn ngon mang đến nhóc ăn uống hen.

- Ờ ờ!

- …..

- Nè Phong!

- Dạ sao anh?

- hai đứa này…có yêu cầu chỉ là người mẹ không vậy? Tau nghi quá!!!

Anh Phong chỉ cười cợt nhẹ rún vai. Nó lăc đầu thở dài, miệng khẽ mĩm cười cợt nhéo mũi chị một cái. Dịp thì như nữ giới hoàng, thời điểm lại trẻ em ngang ngược không có ai bằng. Nó lạng lẽ nhìn về phía chiếc caffe đen trũi nằm ngay sát đó, một ánh nắng chiếu vào đèn xe…lấp lánh như nói “xin chào!”.