Lá số tử vi nước việt nam

      231

Tácgiả sinh quán tại Hội An, Quảng Nam, giỏi nghiệp Đốc Sự học Viện giang sơn HànhChánh vn Cộng Hoà, hiện là cư dânVirginia. Bên văn Phạm Thành Châu đã cộng tác với những báo Van, chũm Kỷ 21 cùng cóba tập truyện ngắn vẫn xuất bản. Nhân đồ trong truyện của anh ý thật tốt vời! Họchung tình vượt sức." bên văn, bên biên khảo Võ Phiến khi phát âm truyện của NguyễnThành Châu đã nhấn xét như trên. Sau đâylà truyện ngắn của ông, về một lá số làmtể tướng cảm thấy từ vn trước cùng sau 1975 tới Hoa Kỳ.

Bạntin gồm số mạng không" tín đồ tin thì bảo "Giày dép còn có số, huống gì conngười" fan không tin, quạt lại "Mấy thầy tướng số bao gồm biết được tươnglai bản thân mấy thầy không" xuất xắc chỉ chém gió kiếm tiền"" bạn tin với ngườikhông tin, cãi nhau, gồm ai chịu lose ai! ni tôi xin kể, một chuyện về thiết yếu bảnthân tôi, nhằm nhờ các bạn phán xét, rằng con người dân có số phận hay không"

Ôngnội tôi là người cựu trào. Sách chữ nho ông nhằm đầy một tủ. Ông là bạn nghiệnsách đề xuất suốt ngày cố gắng quyển sách trên tay. Lúc về hưu, ông tôi làm thầy thuốcnam, thuốc sắc kiêm thay vấn đến bà bé chòm xóm trong các vụ quan, hôn, tang, tế.Ngay cả lúc sinh con, chúng ta cũng đến nhờ ông tôi một lá số để hiểu tương lai đứabé ra sao" đương nhiên con con cháu trong nhà, ông tôi phần đông chấm cho mỗi người một lá số,hễ người nào chạm chán một đổi thay cố gì bự trong đời, ông tôi lại đem lá số kia ra chứngminh. Trong cả chuyện tía tôi mất tích, ông tôi đã và đang phân tích sẵn vào lá sốcủa bố tôi tuy vậy không thổ lộ trước nhưng mà thôi. Cha tôi là nhỏ út của ông tôi, tôilại là con út của ba tôi, là đứa con cháu trai nhỏ dại nhất trong gia đình nên trongnhà, tôi được nhìn nhận như vua con, ý muốn gì được nấy. Thời Pháp thuộc, tía tôilàm "Jeunesse", là thao tác làng nhàng nào đấy ở ty thanh niên, thểthao của thị xã. Đến thời loạn lạc chống Pháp, cha tôi theo kháng chiến và mấttích.

Bạn đang xem: Lá số tử vi nước việt nam

Khikháng chiến bùng nổ thì mọi bạn phải tiêu thổ cùng tản cư về vùng nông thôn, ítlâu sau chúng tôi hồi cư về lại thành phố. Đó là 1 thị trấn miền biển, cáchNha Trang ko xa lắm. Lúc lên trung học, tôi ra Nha Trang học đệ Nhị với đệ Nhấttrường Võ Tánh, vì thị xã tôi ở không có trường trung học đệ nhị cấp.

Trởlại mẫu lá số của tôi, ông tôi chấm siêu kỹ, nhưng hình như có điều gì không giống lạnên thỉnh thoảng ông tôi lại mang ra chiêm nghiệm, rồi giở sách ra phân tích vớivẻ trầm ngâm, suy tư lung lắm. Hễ nghe ai tài giỏi chấm phong thủy thì ông tôi lại đemlá số của tôi, tìm kiếm đến, dựa vào xem giùm, rồi hai fan lại bàn cãi, trình bày rấtsôi nổi nhưng chung cục cũng chịu thua, chần chờ có trục trặc ở nơi nào mà tìmkhông ra"! tại vì tôi biết được như thế là vì mỗi lần có đồng đội đến, khi bànchuyện sách vở và giấy tờ đông tây, kim cổ, ông tôi thường lấy lá số của tớ ra làm đề tàivề sự bí ẩn của đương đại cổ của fan Tàu. Tôi vốn không tin tưởng ở số mạng nênchẳng bận tâm. Đến năm tôi lên trung học tập thì ông tôi đang trên tám mươi, mặc dù làngười tri thiên mệnh, cơ mà ông tôi vẫn bể chồn, ưu tư cho thằng con cháu út, nênmột hôm, ông gọi riêng tôi với bảo.

-Ông đã chấm cho bé một lá số, theo như lá số, sau nầy, con hoàn toàn có thể làm đến nhấtphẩm triều đình, xưa gọi là tể tướng, tướng mạo quốc, ni thì tệ ra cũng có tác dụng thủ tướngchính phủ, mà lại ông vẫn thấy gồm sự không bình thường nào đó trong lá số"

Tôi đáp cho vui mắt ông tôi.

-Không thủ tướng mạo thì bộ trưởng cũng được, ông đừng lo cho con.

Ông tôi cười.

-Người ta nói, định mệnh an bài, đâu tất cả kèo nài, thêm bớt được.

-Như vậy tương lai của bé ra sao"

Ông tôi trầm ngâm.

-Cái số của con thì luôn luôn luôn được may mắn, đi thi là đề nghị đậu, có dịp là làm lớnngay, chưa hẳn leo lên từng cấp bậc một. Hệt như thời Chiến Quốc mặt Tàu, mấyông nho sĩ, từ cùng đinh nhảy đầm lên tướng tá quốc vậy. Tuy thế lá số của con có điểm mờảo nào đó mà ông vẫn chưa tìm ra. Mặc dù sao thì cổ nhân gồm dạy "Đức năng thắngsố" sau nầy, con phải nhớ, cần cố nhưng mà giữ mang lại vững chiếc đạo của fan quân tử.

Tôi tò mò.

-Con thấy, chỉ cần học giỏi là làm cho lớn. Phải không ông"

Ông tôi lại cười.

-Người xưa bảo rằng "Nhất mệnh, hai vận, tam âm công, tứ phong thổ, ngũ độcthư", ý là số phận con bạn còn dựa vào rất nhiều vào mồ mả và phước đứcông bà, ông cha để lại, còn chuyện học hành, vắt cho lắm nhưng mà không gặp mặt thời vậnthì cũng chỉ là tên cuồng nho, côn trùng sách mà lại thôi. Xưa nay, tất cả biết bao fan dốtmà làm nên sự nghiệp.

Chuyệndốt cơ mà làm lớn, sau nầy tôi new thấy. Lúc đó tôi không tin nhưng vẫn hỏi nhằm tỏvẻ để ý lời ông tôi dạy bảo.

-Vậy nhà mình gồm âm công phong thổ gì không ông"

Ôngtôi hào hứng.

-Về mục âm công, phong thổ thì ông đang triển khai đây. Ông đã kiếm được một cuộc đấtrất tốt. Ông đang xây sẵn một sinh phần (huyệt mộ), hễ ông nhắm mắt thì lấy quantài mang đến đó, quăng quật xuống, lấp đất lại là xong, với cứ nỗ lực mà chờ cho đến khi chiêu mộ ôngkết phát.

Mấyhôm sau, ông tôi dẫn tôi đi xem cuộc đất, là chỗ ông vẫn yên giấc ngàn thu. Huyệtmộ nằm ở một sườn đồi, hướng ra biển. Ông tôi siêu vui khi lý giải cho thằngcháu nội sáng giá của ông nghe như thế nào long chầu, hổ phục ra sao, đặt biệt, huyệt mộnằm ngay hàm của con rồng, chỉ ngóng bão tố hoặc sóng thần, nước tràn lên, khu đất sẽsụp lỡ, đổ ụp lên mộ, vậy là coi như bé rồng đã ngậm mồm lại, thời gian đó, concháu mặc sức nhưng mà phát vương, vạc tướng. Tôi làm cho như chú ý và yêu thích lắm đểông tôi vui mừng chứ sự tin tưởng chẳng tất cả bao nhiêu.

Từnhỏ mang đến lớn, câu hỏi dạy dỗ, học hành của các bạn em tôi trong nhà đều do ông tôilo. Chị em tôi phải bán buôn tảo tần, không có thì giờ, vả lại bà cực kỳ thương yêu,chiều sử dụng rộng rãi chúng tôi, chẳng nặng nề lời bao giờ nên lúc ông tôi mất thì tôi nhưngựa ko cương, tha hồ leo lổng, chẳng ai làm chủ được cả. Đi học về là vấtsách vở, nhào ra sảnh đá banh, đá banh chán, xuống sông tắm. Buổi tối, ăn uống xonglà xách cây bọn guita cho nhà mấy thằng bạn hát hò mang đến khuya bắt đầu về nhà, lăn rangủ. Vày dốt toán phải tôi học tập ban C (văn chương), ra vẻ ta phía trên nghệ sĩ.

Đếnkhi đi thi tú tài một thì trong bụng tôi không tồn tại một chữ để gia công "hànhtrang ứng thí". Sách vở, từ trên đầu niên học cho đến cuối năm, bài xích nào tôicũng thấy bắt đầu tinh!

Conngười khi gặp gỡ khó khăn, ko biết giải quyết và xử lý cách nào new nghĩ đến những đấngvô hình, năn nỉ ước xin quí vị đó cứu vãn giúp. Tôi tuy hoài nghi những chuyện mơ hồ,nhưng sẵn gồm lá số tử vi phong thủy mà ông tôi chấm vì vậy tôi giao nhiệm vụ thi cửcho ông tôi đảm trách, mặc dù ông tôi không thể trên cõi đời nầy nữa. Tôi vẫn tiếptục lười biếng, liên tục ca hát một phương pháp vô tứ như bé "Ve sầu kêu ve ve,suốt mùa hè..." trong thơ ngụ ngôn của ông La Fontaine. Nhưng cho nhà bạnbè thì đứa nào cũng bận học tập thi và bố mẹ chúng thường xua đuổi khéo tôi, nên tôi vềnhà hát một mình, đi cà lơ thất thểu ngoài đường phố, mang lại khuya, về công ty lăn rangủ.

Thựctâm, tôi cũng muốn học như chúng ta bè, nhưng bài xích nhiều quá, học làm thế nào cho xuể" cụ làtôi đem tất cả sách vở, tài liệu bỏ lên trên bàn thờ ông nội tôi, thắp nhang rồi quìxuống, trọng thể khấn vái "Ông nội chỉ cho con cờ nào sẽ ra vào đềthi, con không có thì giờ học tập hết" lúc ngẩn lên, nhìn hình ảnh ông tôi, quảnhiên tôi thấy dường như ông tôi mỉm cười, vậy là tôi yên ổn tâm. Từng môn học, tôilấy quyển sách giỏi quyển vở, vái ông tôi mấy vái cùng giở ra, độ năm bài, theo kiểutình cờ và tôi chỉ học bao gồm năm bài đó thôi. Môn học tập nào tôi cũng có tác dụng như thế. Vậymà đi thi, tôi trúng tủ, đậu bình thứ. đồng đội thán phục. Chúng biết tôi đã dốtlại lười, nhưng đậu bình thứ, vào khi có rất nhiều đứa thức khuya dậy sớm, học tập ngày,học đêm, khía cạnh mũi xanh rì vì mất ngủ nhưng vẫn rớt" chúng thắc mắc, tôi phét lác.

Xem thêm: Bộ Bút Chì Màu Vẽ 101 Món - Hộp Bút Màu 150 Món Cho Bé

-Sang năm, tú tài hai, tao đã đậu về tối ưu mang lại tụi bây coi.

Năm sau, thi tú tài hai, tôi vẫn mửng đó màlàm. Tôi tin sống lá số tử vi phong thủy của ông tôi đang chấm mang lại tôi - thi đâu đậu đó - với tin độc nhất là ông tôi vẫn sống bêntôi, hộ trì tôi, mặc dù tôi không phát hiện ông.

Thitú tài hai gồm hai đợt, đậu thi viết bắt đầu vào thi vấn đáp. Thi viết thì tôi vẫntrúng tủ, nhưng mà thi vấn đáp, môn vạn vật, tôi bị kẹt. Số là, lúc vào vấn đáp,giám khảo thường để sẵn một số thắc mắc trong vỏ hộp nhỏ, thí sinh bốc trúng câunào trả lời câu đó. Ông giám khảo môn vạn đồ vật nầy nghe nói tức giận lắm. Lạngquạng là ông ta xua ra và nói "Anh về học tập lại, quý phái năm đi thi. Tôi choanh ko điểm" buổi sáng sớm đó, tôi khiến cho mấy đứa vào thi trước. Đứa nàothi xong, bước ra, khía cạnh cũng méo xẹo, khiến cho tôi mất tinh thần, bụng đánh lô tô,miệng cứ lầm bầm kêu cứu vớt ông nội tôi phù hộ, độ trì. Tôi giở mấy bài xích tủ ra coilại, loại nhứt chín hai bù. Đến khi không thể đứa nào nữa tôi new rón nhón nhén bướcvào. Ông giám khảo nầy trẻ dẫu vậy coi bộ hắc ám. Mặt lầm lầm như chuẩn bị bợp tai thằngthí sinh ngồi đối diện. Tôi trình thẻ học sinh, ông ko thèm nhìn, chỉ tayvào mẫu hộp nhỏ đựng câu hỏi. Tôi thò tay bốc một câu, xuất hiện thêm thấy "Tại saoban đêm, không nên ngủ bên dưới tàng cây"" Tôi trình câu hỏi cho ông ta. Ôngta bảo.

-Nói đi!

Tôi yên người! Câu hỏi, tôi nghĩ, không cótrong sách vạn đồ vật chứ đừng nói trong số những bài tủ của tôi. Trong đầu tôi, hoàntoàn không có một chút ý niệm về chuyện đó, nó sạch bóc tách như tờ giấy trắng. Tôibiết rõ là vong linh ông nội tôi đã ngồi mặt cạnh, nhưng chắc chắn rằng ông tôicũng lắc đầu, thở dài vì chưng vô phương! Thấy tôi cứ ngồi đực ra, ông giám khảo lạinhắc.

-Nói đi!

Tôikhiếp quá, tự nghĩ cần nói một câu nào đó cho ko khí bớt căng thẳng, chứ hộtvịt thì chắc chắn tôi đã bao gồm sẵn rồi. Bỗng nhiên tôi "liên hệ bảnthân" với nói.

-Thưa thầy, đêm hôm không bắt buộc ngủ bên dưới tàng cây, vì khi nằm ngủ dậy fan uể oải,khó chịu.

Ôngta ngấc lên quan sát tôi.

-Sao anh biết"

Tôithấy le lói một tia hy vọng.

-Thưa thầy, buổi tối, em thường mang ghế ba ra sảnh ngủ, bên dưới mấy cây vú sữa, sángdậy, thấy hơi căng thẳng trong người.

Ôngta ngước chú ý tôi, phương diện lạnh tanh.

-Đây là kỹ thuật thực nghiệm chứ chưa hẳn khoa học tập huyền bí. Anh bắt buộc chứngminh bởi công thức lối hoàng. Anh biết khí ốc xi không" Anh biết cạt bô níclà gì không" Viết phương pháp ra xem"

Tôigãi đầu! Ốc xi thì tôi viết được, cả đến khí cạt bô níc tôi cũng viết được nữa,nhưng cách làm viết nuốm nào" Thấy đã mớm ý đến mà tôi vẫn ngồi ngẩn ngơ như ngườithất tình, ông giám khảo mở lớn mắt, ngạc nhiên, có lẽ nghĩ rằng ông đang gặp mặt ngườingoài hành tinh, gì rồi cũng không biết! Ông nạm thẻ học sinh của tôi lên. Đó làcách đuổi lịch sự. Bỗng nhiên ông nhìn vào thẻ học sinh và hỏi.

-Anh học vạn thứ với thầy nào"

-Thưa thầy, em học tập với thầy Đồng Đen.

Nói kết thúc tôi bắt đầu biết bản thân hớ, biệt danh củacác thầy cô là chỉ bọn học trò dùng với nhau để phân minh thầy cô nầy với thầycô khác, trên đây lại lấy ra nói cùng với ông giám khảo của mình, đúng là tộâi phạm húy!Ông giám khảo trao tôi thẻ học viên và bảo.

-Gặp thầy Đồng thì thưa với thầy là thầy Bình gởi lời thăm. Tôi cho anh bảy điểm.Còn người nào kế bên kia thì bảo bọn họ vào ngay. Sát hết tiếng rồi!

-Thưa thầy, em là tín đồ chót.

Ông giám khảo nhìn lại list và gật đầu.Tôi cúi chào ông ta cùng đi thụt lùi thoát ra khỏi phòng.

Bạnthử tưởng tượng xem, tôi như một người đang bị đày xuống hỏa ngục, đời đời kiếp kiếp bị lửađốt, khổ sở mà không thể chết được, rồi thình lình bao gồm ông Phật, ông Thánh như thế nào đócứu thoát khỏi hỏa ngục, còn mang đến lên thiên con đường ở nữa. Trước đó, chỉ năm phútthôi, tôi thấy ông giám khảo sao ác ôn quá, ngay tiếp đến lại thấy ông ta nhân hậu từnhư ông Phật! vui tươi sao đâu! Tôi sướng cho độ cứ tưởng mình đang bay lơ lửng, tưởngnhư mình nằm mơ. Năm kia tôi đậu tú tài hai, mà đậu vớt bắt đầu đã! Đúng như ông tôinói "Thi đâu đậu đó!"

Cũngchưa hên bằng kỳ thi vào ngôi trường Hành Chánh của tôi sau nầy. Tôi vào tp sài gòn họcLuật cùng học cả Văn Khoa nữa. Sau thấy trường hành chính tuyển sinh viên ban ĐốcSự, tôi cũng nộp đơn, cho rằng sau nầy bản thân làm béo (!), phải thông thạo luậtlệ cùng rành về hành chánh. Muốn thi vào ngôi trường nầy, buổi tối thiểu phải ghi nhận luật HiếnPháp. Bài bình luận chính trị tất cả đủ điểm, trường bắt đầu chấm đến những môn thi khác.Vì tin yêu ở lá số tử vi của bản thân mình nên tôi chả thèm xem xét chuyện bài xích vở. Mộtbuổi tối, đi coi xi nê về, tiện tay, tôi mua tờ báo thiết yếu Luận, về nằm đọc chờgiấc ngủ. Lúc giở trang trong, tôi thấy bài "Hành Pháp" của giáo sưNguyễn Văn Bông. Lần chần xui khiến sao, tôi lại học thuộc bài báo nầy, thuộctừ dàn bài đến từng chữ một. Trái nhiên, mấy ngày tiếp theo đi thi, tôi lại trúng tủ,tuy đề thi bao gồm hơi khác. Bạn nào học khóa 14 ban Đốc Sự, học Viện đất nước HànhChánh ắt còn nhớ rõ đề thi đó. Mà các bạn biết thi vào trường Hành Chánh nặng nề cỡ nàokhông" Năm tôi thi tổng số rộng sáu nghìn sĩ tử, chen nhau một trăm địa điểm ngồi,trong một trăm chỗ này lại ưu tiên mang mười sinh viên sắc tộc, mười sv nữ,còn lại chỉ bao gồm tám mươi chỗ. Nếu như tính tỉ lệ thì còn khó hơn thi tiến sỹ thời xưanữa. Hên cỡ đó bảo sao tôi không tin tưởng tưởng vào lá số tử vi của bản thân mình được"

Saubốn năm đèn sách, tôi ra trường, nhưng lại học dốt quá cần đội sổ (đứng chót). Khichọn nhiệm sở, mấy đứa học giỏi chọn trước, còn lại mấy thức giấc khỉ ho cò gáy sinh sống miềngiới con đường và trên cao nguyên cho mấy thằng núm đèn đỏ, độ lớn như tôi. Tôi về địaphương lãnh một chức phó quận tại một quận miền núi. Ngồi trong quận mặt đường nhìnra chỉ thấy đồng bào Thượng, quan sát xa không dừng lại ở đó là núi cao rừng thẩm, thỉnh thoảngnghe vọng về tiếng sản phẩm bay, giờ đồng hồ bom đạn.

Vìtin tưởng ở lá số tử vi của bản thân nên tôi không khi nào buồn chán. Tôi vô cùng cẩnthận vào cuộc sống cũng giống như trong công vụ. Tôi đóng đúng vai một ông quanthanh liêm, luôn luôn thương yêu, trợ giúp đồng bào trong quận. Nói "ông quanthanh liêm" cho oai chứ chức phó quận đâu gồm quyền hành gì, hơn nữa bầy trẻchúng tôi đều phải có lý tưởng, cơ quan chỉ đạo của chính phủ đào tạo công ty chúng tôi là để giao hàng tổ quốc,phục vụ đồng bào, chỉ nghĩ đến hai tiếng tham nhũng sẽ xấu hổ với mọi người rồi.Tôi còn nghiêm nhặt với chính mình. Tôi không lúc nào nhìn bầy bà, đàn bà dùcác cô gái thượng đã đẹp lại nhằm ngực trần, căng cứng, nhởn nhơ bẩn đi trước mặt.Tôi cũng không rượu chè, cờ bạc bẽo bao giờ. Chẳng đề xuất tôi hiền gì, nhưngnghĩ cho tương lai sáng lạn (") tôi chả dại nhưng mà để cho lũ đối lập sau nầy có đờitư của tôi ra nhưng mà bêu riếu.

Thờigian trôi qua, tôi bắt đầu sốt ruột, thiếu hiểu biết phải bao lâu nữa tôi bắt đầu ngồivào loại ghế tể tướng (thủ tướng)" ví như cứ thao tác ở chỗ hẻo lánh nầy mãi, thiênhạ làm thế nào biết tôi cơ mà mời tôi ra chấp chính"! Rồi thì tôi được lệnh tới trường lớpsĩ quan liêu Thủ Đức. Tôi rất ưa chuộng khi nghĩ về rằng, khi giỏi nghiệp sĩ quan tiền quân đội,tôi là bạn "văn võ toàn tài", sẽ không mặc cảm khi (làm lớn) phảichỉ huy mấy ông tướng tá lãnh.

Mãnkhóa sĩ quan, tôi được trả về nhiệm sở cũ. Tỉnh điều tôi về làm cho trưởng ty côngvụ tòa hành chính tỉnh, là ty chuyên việc cai quản hồ sơ, điều cồn cán bộ, nhânviên vào tỉnh. Tôi nghĩ bộ máy huyền túng thiếu của định mệnh bắt đầu chuyển hễ vàcon mặt đường công danh, sự nghiệp của tớ đã lộ diện một giải pháp thênh thang đây rồi.Không ngờ ngồi chưa nóng lỗ hậu môn ở loại ghế trưởng ty thì xẩy ra vụ sập tiệm năm bảylăm, tôi chạy thẳng một mạch vô tới tp sài thành rồi chui vô loại rọ tù cải tạo củaviệt cộng.