Đam mỹ phượng vu cửu thiên

      340
(*): Con phượng hoàng non nớt lần đầu phát ra tiếng kêu

Chương 1

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu trên gương mặt, sở hữu đến cảm giác ấm áp thoải mái. Phượng Minh mở mắt ra, nửa tỉnh nửa mê nhớ tới chuyện đêm qua, bên hông vẫn còn lại một tia tê dại, dùng ánh mắt chậm rãi nhìn ngắm căn phòng. Nhìn một hồi, khuôn mặt đoan đoan chính chính của Tây Lôi vương liền ấn đập vào mắt.

Bạn đang xem: Đam mỹ phượng vu cửu thiên

"Ngươi ở nhìn lén ta?"

"Cái gì nhìn lén? Bổn vương là quang đãng minch chính đại mà nhìn." Dung Điềm vươn một ngón tay, điểm trúng chóp của mũi hắn.

Hắn cùng Phượng Minh nằm phổ biến trên một cái giường ngủ bằng gấm, chuyển phiên người nằm nghiêng, chống một cánh tay lên đầu, đánh giá về Phượng Minc.

Phượng Minc chạm nhẹ nên chỗ vừa bị hắn điểm trúng, nhè nhẹ vỗ: "Ngươi một đêm không ngủ?"

"Ai nói vậy? Bổn vương mỗi ngày đều thức dậy sớm hơn so với tên lười biếng như ngươi."

"Dung Điềm."

"Ân?"

"Ánh mắt của ngươi bên trong đều là tơ máu." Phượng Minh học bộ dáng của hắn, vươn ngón trỏ điểm vào phía trên mũi hắn, dương trang đắc ý nói, "Giáp mặt nói dối, bị ta vạch trần đi?"

Đường đường cái mũi của Tây Lôi vương, chỉ sợ cũng chỉ có hắn dám như vậy tùy tiện nói chỉ liền chỉ. Tựa như tiểu bạch thỏ dùng móng vuốt khi dễ sư tử vương của rừng rậm.

Xem thêm: Hướng Dẫn Cách Tự Tết Tóc Đơn Giản Nhưng Siêu Đẹp Mà Các Nàng Nên Bỏ Túi

Dung Điềm không nề hà mà đem bàn tay trắng nõn của hắn chộp vào vào tay mình, cau mày nói, "Ngươi hôm ni thế nào lại thông minh như vậy?"

"Vẫn là luyến tiếc ta sao?" Phượng Minc nhân thể dựa vào lồng ngực của hắn. Nhiệt độ cơ thể của Dung Điềm, bất luận thời điểm nào đều cao hơn so với hắn. Cảm giác thật ấm áp dễ chịu.

Phượng Minch bỗng nhiên thấp giọng nói, "Ta nghĩ lúc trước khởi hành, ta lấy thân phận thái tử đi sứ Phồn Giai, trước lúc đi ngươi ngay cả mặt cũng không lộ, hại ta thương tâm vô cùng. Tới lúc này, mới biết được lúc phân li vẫn là không cần gặp mặt, bằng không sẽ càng thương tâm."

"Đứa ngốc." Dung Điềm cười rộ lên, cưng chiều nhìn hắn, "Ta dứt xuôi sự tình liền tới tìm ngươi, không cần bao lâu là có thể gặp lại, thương tâm cái gì?"

Phượng Minch nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, ghé vào vào lồng ngực Dung Điềm, không hề lên tiếng.(còn nữa...)Phía dưới còn xôi không nhỉ? Phải chuẩn bị bao nhiêu khăn giấy cho cảnh này? (câu hỏi sở hữu tính chất lừa tình =))

Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dần dần tỏa ra sáng lạn, thiên địa chậm rãi thức tỉnh, bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng người cước bộ, đều tự biết rằng thời gian ở phổ biến còn lại không nhiều, hận không thể một giây có thể biến thành một ngày, một ngày lại thành một năm. Hai người ở trên giường ôm nhau, tưởng như chỉ cần yên lặng tại nơi này, ngay cả ánh sáng trước mắt cũng không bị rung động, vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.

Nhưng tâm nguyện chính là tâm nguyện, chỉ chốc lát, tiếng bước chân đã muốn dừng ở trước cửa. Vài tkhô cứng âm quen thuộc ôn nhu của thị nữ truyền đến, "Đại vương, Minc vương, chúng ta tiến vào hầu hạ".